Kim Nguyệt Nga biết Lý Trường Sâm muốn an lòng với bọn họ, cũng không hỏi nhiều nữa, lôi kéo ông đi vào trong lều cỏ bên tường thành.
Những lều cỏ này là cố ý xây dựng, một là thuận tiện cho người vận chuyển quân lương nghỉ ngơi, thứ hai là có người nhà tướng sĩ tới cũng có thể có chỗ nói chuyện.
“Đây là canh thỏ ta dùng Huyết Chi hầm, chàng mau uống đi.”
Kim Nguyệt Nga tiếp nhận hũ sành từ trong tay Lý Tam Lang, nhanh chóng múc một bát thịt thỏ ra.
Lý Trường Sâm nuốt một ngụm nước bọt. Thức ăn trong quân doanh cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là ăn no, nửa tháng mới có thể ăn một lần, cũng chỉ có vài miếng thịt mỡ.
“Con thỏ ở đâu ra?”
Kim Nguyệt Nga cười nói: "Con gái nhỏ của chàng đi bắt." Tiếp theo, liền nói đến mấy tháng này, mấy đứa nhỏ khắc khổ luyện võ.
“Chưa kể đến luyện võ này có không ít chỗ tốt, mà nhà chúng ta hiện tại không thiếu thịt ăn, ngoại trừ thịt thỏ hầm, còn có hai con thỏ nướng, đợi lát nữa chàng mang về ăn."
Lý Trường Sâm kinh ngạc nhìn nhi tử nữ nhi , nghe nói Lý Ngũ Nha bây giờ chạy còn nhanh hơn ngựa, kinh ngạc đến miệng cũng mở ra.
Chẳng lẽ bốn đứa con của hắn đều là kỳ tài luyện võ?
Nhìn vợ con trên mặt đều có chút thịt, Lý Trường Sâm không khách khí nữa, ăn từng miếng từng miếng thịt thỏ hầm.
Lượng cơm ăn của Lý Trường Sâm rất lớn, một con thỏ nhanh chóng bị ông ăn hết.
Thừa dịp ông nói chuyện với Kim Nguyệt Nga, Lý Ngũ Nha đi tới, thân mật muốn giúp ông xoa bóp.
Trên người Lý Trường Sâm có thương tích, rất muốn từ chối, có thể thấy được tiểu nữ nhi một bộ muốn tận hiếu, chỉ có thể nhịn đau để tiểu nữ nhi xoa bóp cho mình.
Lý Ngũ Nha dùng tinh thần lực quét qua thân thể Lý Trường Sâm, âm thầm chữa khỏi nội thương, không quản nhiều đến ngoại thương, tránh để người ta phát hiện ra có gì đó không đúng.
Xoa bóp gần hai khắc đồng hồ, Lý Ngũ Nha mới dừng lại.
Lý Trường Sâm thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy túi nước Lý Thất Lang đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm, tiếp theo, ngũ quan liền nhăn thành một đoàn.
Lý Thất Lang thấy vậy, nhích chân, ghé vào bên tai phụ thân hắn, nhỏ giọng nói ra lai lịch của thuốc, Lý Trường Sâm nghe được con mắt càng mở càng lớn.
Thần y Thiên Sơn thu tiểu nữ nhi làm đồ đệ?
Còn đưa cho tiểu nữ nhi phương thuốc thần dược?
Thiệt hay giả vậy?
Lý Trường Sâm hỏi thăm nhìn về phía Kim Nguyệt Nga.
Kim Nguyệt Nga bất đắc dĩ nhìn Lý Ngũ Nha: “Tiểu nữ nhi của chàng nói như vậy, rốt cuộc là thật hay giả, ta cũng không biết. Dược liệu nàng dùng ta đã xem qua, không có chỗ xấu gì, có thể yên tâm uống.”
Lý Ngũ Nha quay đầu không nhìn phụ mẫu, trừ khi Thiên Trì lão nhân tự mình ra mặt bác bỏ tin đồn, bằng không, nàng nhất định phải làm đồ đệ thần y.
“Ách.”
Diệp Mặc!
Lý Ngũ Nha quét đến Diệp Mặc từ Quan thành khập khiễng đi ra.
Diệp Mặc cũng chú ý tới một nhà Lý Trường Sâm, liếc nhìn Lý Ngũ Nha, liền cúi đầu đi về phía lều cỏ cuối cùng bên trái tường thành.
“Ca, muội đi xem một chút.”
Lý Tam Lang nhìn Diệp Mặc, nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, người khác sẽ không chú ý đến muội.”
Nói xong, Lý Ngũ Nha nhảy chân sáo ra khỏi lều tranh.
Diệp Mặc từ lều cỏ cuối cùng đi ra, liền thấy Lý Ngũ Nha ngồi xổm cách đó không xa chơi đá, im lặng, xoay người vào lều cỏ bên cạnh.
Rất nhanh, Lý Ngũ Nha đã tiến vào.
“Sao các ngươi lại tới đây?”
"Đương nhiên là đến thăm phụ thân cha rồi." Nói xong, Lý Ngũ Nha quan sát Diệp Mặc một chút, phát hiện vết thương trên người hắn còn nhiều hơn phụ thân nàng : “Sư phụ, người vẫn ổn chứ?”
Diệp Mặc cười nhạt: “Còn sống là tốt rồi.”
Lý Ngũ Nha trầm mặc một chút, cuối cùng cũng không hỏi nhiều, cười nói: “Con cùng mấy người huynh tỷ đều đã đả thông kỳ kinh bát mạch, hơn nữa khinh công của con cũng coi như khá tốt rồi, con chỉ dùng hai canh giờ là có thể chạy đến chân núi Thiên Sơn."
Nghe nói như thế, Diệp Mặc cười ra tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi đây là đang an ủi ta sao?”
Lời này hỏi đến Lý Ngũ Nha ngẩn người.
Nàng làm sao an ủi ông ?
Diệp Mặc cười giải thích nghi hoặc cho nàng: “Con muốn trước khi ta chết, để ta biết, công phu của ta đã được truyền thừa, phải không?”
Lý Ngũ Nha nghe vậy trợn trắng mắt: "Con nói là thật." Nói xong, liếc mắt nhìn bình thuốc trong tay ông : “Hơn nữa, người sẽ chết sao?”
Một người còn muốn tìm cách mua thuốc trị thương, nàng không cảm thấy sẽ dễ dàng chết.
Diệp Mặc dường như nhận định Lý Ngũ Nha lừa hắn, không tán đồng lắc đầu nói: “Tiểu nha đầu, vì cuộc sống tốt, thỉnh thoảng lừa gạt người khác cũng không có gì, nhưng giống như con, ngay cả liếc mắt cũng không chớp lấy một cái thì không được đâu.”
Tính toán đâu ra đấy, hắn truyền thụ cho bọn họ công pháp nội tâm cũng mới hơn bốn tháng, bọn họ làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đả thông kỳ kinh bát mạch.