Agnes đã chấp nhận số phận, tuy rằng cái tên nhóc hỗn láo này là ai, từ đâu đến, thậm chí bản thân anh cũng không hiểu rõ về nó.
Nhưng sau một đêm suy nghĩ, Agnes quyết định thử một lần, rốt cuộc mùi hương của con Omega nhỏ này dễ chịu như vậy, hơn nữa nó lại mềm mại, ngoan ngoãn, đáng yêu, như vậy…
Tuổi trẻ, lần đầu tiên hoàn thành sự trưởng thành trong đời, Alpha còn chưa mở đôi mắt mệt mỏi, tinh tế cảm nhận hương vị kẹo đậu phộng vương vấn trong không khí.
Khóe miệng hơi nhếch lên, tối qua khi anh trêu chọc cái hạt thông nhỏ kia nó đã ngoan ngoãn hứa rồi, sáng nay không được đi, bọn họ phải nói chuyện cho tử tế.
Cái hạt thông nhỏ này bị anh trêu chọc rầm rì, khóc sướt mướt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.
Thân vương trẻ tuổi duỗi tay muốn kéo cái hạt thông nhỏ vào lòng, sau đó... sờ sờ bên trái, không có, bên phải cũng không có…
Cuối cùng cảm nhận được mình bị lừa, tiểu thân vương mặt không biểu cảm mở đèn nhìn khắp phòng…
Chỉ có trên tủ đầu giường một bông hoa dại nhỏ, cô đơn cắm trong chiếc ly pha lê.
Xinh đẹp, thanh nhã, nhưng lại tràn đầy vẻ trào phúng.
Ít nhất hiện tại thân vương Agnes là như vậy cảm thấy: "Đây coi như là 'phiêu' phí sao?" Anh cầm lấy bông hoa dại màu hồng nhạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn.
Vừa tức giận vừa buồn cười, bất quá đồng thời Agnes thật sự bị cái tên nhóc vương bát đản này khơi dậy hứng thú.
Anh đẩy cửa bước ra, mở cửa chính nhìn hai thị vệ canh giữ ở cửa, vừa thưởng thức bông hoa dại vừa lười biếng lại trào phúng nhìn hai người: “Cho nên, hôm nay các ngươi cũng không biết cái tên nhóc kia đã vào bằng cách nào sao?”
"Điện hạ..." Thị vệ trưởng biểu tình có chút kỳ lạ, “Dù sao không phải từ cửa chính vào.”
Người thị vệ bên phải khẽ meo meo muốn thăm dò đi vào nhìn một cái: “Nếu ngài không cho chúng tôi cẩn thận kiểm tra phòng?”
“Đúng vậy, không kiểm tra chúng tôi làm sao biết có phải từ lỗ thông gió, hoặc là trèo cửa sổ, hay là vào bằng cách nào?”
"Mái nhà các ngươi đều đã kiểm tra, còn đặt thiết bị cảm ứng ngoài cửa sổ, vẫn không tìm thấy?" Agnes châm chọc nhìn hai người, “Đừng tưởng ta không biết ban ngày các ngươi làm gì.”
Đều đã bỏ vốn mà vẫn không tìm được dấu vết để lại, "Thật là đồ bỏ đi!" Nói xong, anh quay người đóng cửa lại.
Sáng tinh mơ, sau khi trút hết cơn bực dọc, Agnes ngồi trên sô pha lại một lần nữa nhìn bông hoa dại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng, thật cẩn thận ngửi ngửi.
"Hừ, thằng nhóc con mượn hoa hiến Phật." Nói không chừng chỉ là tùy tay hái được ở bụi cỏ nào đó cho anh.
Agnes quyết định đêm nay nếu thằng nhóc kia còn đến, anh sẽ không nói đạo đức…
Dù sao là cái hạt thông nhỏ kia lật lọng trước, anh không cần nói đạo đức ở phía sau.
Huống chi nói thế nào, cũng muốn làm rõ ràng “Rốt cuộc ngươi là ai...”
Nếu không đến lúc anh muốn tìm người chịu trách nhiệm, lại không tìm thấy.
Agnes nghĩ, đó thật đúng là một vụ bê bối chưa từng có trong hoàng gia.
——
Bên kia, tiểu bạch chồn sóc lần này thông minh mở rộng khe cửa sổ ra một chút, dù ăn no căng bụng vẫn có thể thuận lợi chui xuống lầu.
Quen đường quen lối, khoác ánh nắng sớm khẽ meo meo chui vào rừng cây nhỏ, tiểu bạch chồn sóc Bạch Bạch không hề chậm trễ, tìm đường đi bộ trên thiết bị liên lạc, rồi đi nhờ phương tiện công cộng đến khu biệt thự trung tâm khu B.
Vưu Bạch Ngọc không quen thuộc với việc quẹt thẻ thông hành và giấy phép chú Lario cấp ở ngoài khu dân cư, nhân tiện xử lý thông tin đăng ký thân phận ở chỗ chú bảo vệ cửa, cuối cùng cũng đẩy được cánh cổng biệt thự.
Đây là một căn biệt thự một tầng hầm, ba tầng trên mặt đất, không lớn không nhỏ, thậm chí còn khá hẻo lánh trong khu dân cư gần sau núi.
Nhưng hẻo lánh lại có cái hay của nó, vườn nhà cậu liền kề sau núi, tuyệt vời biết bao!
Vưu Bạch Ngọc rụt rè ngó nghiêng xung quanh, cảm thấy trong phòng tuy không có bụi, nhưng nhìn là biết không có người ở thường xuyên.
"Chú tốt thật." Vưu Bạch Ngọc khẽ thở dài trong lòng, đi loanh quanh từ tầng dưới lên tầng trên.
Rồi phát hiện đừng nói là không có ai ở, căn bản là chưa từng có ai ở, một chút dấu vết sinh hoạt cũng không có.
Vưu Bạch Ngọc chọn một phòng suite góc ở tầng hai, nhanh chóng đi tắm, gột rửa sạch sẽ mùi hương lăn lộn cả đêm với "Tuyết Sơn" trên người.
Sau đó vừa lau tóc vừa ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa hồi tưởng.
Vốn dĩ sau khi sự việc bại lộ, chú Lario biết chuyện quá muộn, nhưng chờ chú ấy ra khỏi phòng thí nghiệm liền nổi trận lôi đình với mẹ cậu, rồi tìm được nguyên thân, lúc đó nguyên thân vừa mới mang thai, tràn đầy kỳ vọng vào đứa con nên đã không thoát khỏi hang sói trong ánh mắt thất vọng của chú Lario.
Nguyên thân cho rằng, có con sẽ khác, có con sẽ tốt hơn.
Đáng tiếc... Điều chờ đợi cái tên ngốc kia chỉ là sự tồi tệ thêm.
Ba mẹ con đáng chết kia, nhà họ Vưu cũng đáng chết, người cha lạnh nhạt bàng quan kia càng đáng chết hơn!
Vưu Bạch Ngọc thong thả lau khô tóc, run run đầu.
Cậu nhìn vào hộp thư của mình, bên trong là thư thông báo trúng tuyển của học viện.
Học viện số một, một trong những chuyên ngành hàng đầu: Hệ quản lý tài chính.
Vưu Bạch Ngọc nghiêm túc nhìn cái chuyên ngành kia, sau một lúc lâu chậm rãi vươn tay gửi đơn xin sửa đổi chuyên ngành.
“Không hề đi theo sau lưng ngươi, cũng không hề chờ đợi ngươi.”
Nguyên thân vẫn luôn rất ngưỡng mộ mẹ mình, sùng bái bà, kính yêu bà, nhưng vào thời điểm khổ sở nhất mẹ cậu lại trách cậu ngu xuẩn, sau đó chuyển tiền rồi mặc kệ.
Không nghe nguyên thân giải thích, cũng không muốn thừa nhận con mình cư nhiên có thể ngu xuẩn như vậy, dễ dàng như vậy bị người hãm hại, suýt chút nữa đã nói ra cái câu "mày ngu xuẩn như vậy thì đáng đời".
Rõ ràng, người đáng lẽ nên đưa tay giúp đỡ lại bực bội vì cậu không nên thân. Bị đả kích, nguyên thân khổ sở không dám lại cầu cứu mẹ mình, cậu sợ, thậm chí nguyên thân thông minh biết rằng nếu như đi cầu cứu thì có lẽ chỉ nhận được tiền và những lời châm chọc.
Cho nên cậu ta thà an an tĩnh tĩnh cuộn tròn ở góc tầng hầm, lặng lẽ, thậm chí có thể nói là hưởng thụ chờ đợi cái chết buông xuống.
Cậu ta không cầu cứu vì đứa bé trong bụng, bởi vì đứa bé đó sống sót cũng sẽ giống như cậu ta, không có ai thương yêu, không có ai yêu mến, cô đơn hiu quạnh lớn lên, không có bất cứ chỗ dựa nào cũng không có bất cứ tình yêu nào.
Cho nên, nguyên thân mang theo đứa bé đó đi, ít nhất đứa bé đó sẽ ở một thế giới khác được yêu thương thật tốt.
Cuối cùng thà một xác hai mạng……
Vưu Bạch Ngọc hồi tưởng đến cảnh tượng đau lòng này thì khó thở, cậu cuộn tròn mình lại, rúc trên giường thở dốc.
Nguyên thân đích xác hướng nội, yếu đuối, không đủ dũng cảm, nhưng cậu ta đã từng làm sai chuyện gì? Cậu ta đã từng làm tổn thương ai?
Không có, cái người con trai lương thiện nhất, nhút nhát nhất, lại tràn đầy khát khao cuộc sống và thế giới kia lại phải chịu đựng nhiều khổ sở nhất.
Loài người, quả nhiên thật đáng ghét…
Trừ bỏ, chú Lario.
Kỳ thật không hề có quan hệ, nhưng chú ấy vẫn là người cuối cùng mang hài cốt của nguyên thân đi.
Ân nghĩa liệm thi, Vưu Bạch Ngọc sẽ hảo hảo thay nguyên thân báo đáp.
Đến nỗi mẹ cậu, hối hận ảo não, điên cuồng trả thù, thậm chí tự tay xé nát nhà họ Vưu và cái gia tộc kia thì có ích gì?
Cái người con trai đáng lẽ phải được trân trọng đã sớm... Thôi, Vưu Bạch Ngọc nghĩ, kiếp sau cậu nhất định sẽ cùng đứa bé kia sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc.
Còn có chút buồn bã lại đói bụng, Vưu Tiểu Bạch mở tủ lạnh…… Rồi im lặng quay người đi mở tủ đựng thực phẩm……
Tiểu bạch chồn sóc rũ lỗ tai, không dám tin, hai móng vuốt nhỏ che mặt, Bạch Bạch cảm thấy nhìn cái tủ lạnh trống không và tủ đựng thực phẩm, càng thêm đau lòng.
"Kỉ kỉ kỉ!" Sao lại có thể một chút đồ ăn cũng không có??
Bạch Bạch không tin! Cậu nhanh chóng lao đến các phòng, quả nhiên! Cậu tìm thấy rồi!
Rượu…
Nước trái cây…
Lục tung Bạch Bạch vô cùng nỗ lực lục lọi khắp các phòng, cuối cùng ở dưới kho hàng cậu tìm thấy hai bao bột mì, một bao gạo, mỗi bao 30 kg, còn có đủ loại rau dưa rất nhiều.
Đặt ở một cái tủ đựng thực phẩm khẩn cấp, rất tốt, ít nhất…
Trong phòng hết góc này đến góc kia lục lọi, thật vất vả cực khổ tìm được chút đồ ăn này, Bạch Bạch đã từ trắng như tuyết biến thành một con chồn sóc trắng xám xịt bẩn thỉu.
"Kỉ kỉ kỉ." Chắc là đủ ăn đến khi khai giảng nhỉ…
Móng vuốt nhỏ đen nhánh bẩn thỉu lau mặt, rất tốt, tiểu bạch chồn sóc bẩn cùng màu với chóp đuôi.
Bất quá rau dưa có, món chính có. Đối với tiểu bạch chồn sóc ăn thịt mà nói, quan trọng nhất là thịt thì vẫn chưa có.
Thế này sao được?
Tuyệt đối không thể không có thịt ăn, dù sao tiểu bạch chồn sóc cậu tuyệt đối không thể chịu đựng sự uất ức đó!
Bạch Bạch cố hết sức kéo một bao bột mì lớn từ tầng hầm lên phòng bếp, sau đó dưới vòi nước dội mình, cầm chiếc bàn chải đánh răng mới làm bàn chải tắm, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ ngọn núi phía sau vừa chà xát bộ lông bẩn thỉu trên người.
Nước trong chậu tắm vốn trong veo, bây giờ đã bẩn thỉu, bất quá Bạch Bạch thì đã sạch sẽ rồi.
"Kỉ kỉ kỉ..." Tiểu bạch chồn sóc một chân chống lên thành bồn rửa tay, nhìn ra ngoài cửa sổ rừng cây xanh um tùm thở dài.
Sớm biết vậy giữ lại chút tiền bên người, mấy năm nữa tự mình tìm được việc làm ở thế giới loài người rồi trả lại cho mẹ, tình mẫu tử sao lại so đo những thứ này.
Vậy nên, Bạch Bạch không muốn cố gắng lắm vẫy vẫy cái đuôi nhỏ trong ao, cái đuôi đen nhánh kia giống như một cọng đậu miêu, nổi bật giữa làn nước trong dần.
Đôi tai cũng run run theo, có chút không kiên nhẫn nghĩ chẳng lẽ tối nay chỉ được ăn cơm trắng với rau xanh?
Hay là đi bắt mấy con chuột về cải thiện bữa ăn?
Cũng không biết thời đại văn minh tinh tế, còn có chuột béo múp míp kêu chít chít và thích gặm hoa gặm cỏ không nữa.
Đột nhiên!
Bạch Bạch nghe thấy tiếng gà rừng kêu ngoài cửa sổ!
Tiểu bạch chồn sóc lộc cộc bò ra khỏi ao, trực tiếp bám vào cửa sổ làm bộ lông trên người run rẩy.
Đôi mắt mong chờ nhìn con gà rừng béo núc ních, còn "cục ta cục tác" chậm rì rì, chậm rì rì vỗ cánh bay qua tường rào.
Tiểu bạch chồn sóc hưng phấn mở to hai mắt, hai chân trước bám vào kính cửa sổ không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng: “Kỉ kỉ...”
Bữa tối của Bạch Bạch, đã có rồi.