“Hắn, hắn có, Bạch Bạch rất thông minh, hắn giúp ta ngậm điện thoại chạy trốn.” Vưu Bạch Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, “Ngươi biết đấy, hắn chạy trốn rất nhanh.”
“A,” Lario nhìn kẻ lừa đảo này tiếp tục bịa chuyện, cũng không vạch trần, ngược lại rất hứng thú nhìn đứa trẻ nhà mình vắt óc nghĩ ra lời nói, “Sau đó thì sao?” Còn thúc giục nữa chứ.
“Nhiên, sau đó là con có thể chạy ra được sao, rốt cuộc bọn họ đuổi theo điện thoại mà chạy.” Vưu Bạch Ngọc cảm thấy càng nói càng thấy có chuyện như vậy, càng nói càng hợp lý, đúng lý hợp tình mà tiếp tục, “Cũng là Bạch Bạch lừa người đó đến bờ vực thẳm, làm hắn rơi xuống!”
Đúng! Chính là như vậy.
Là Bạch Bạch, là Bạch Bạch con tiểu bạch chồn sóc kia, chứ không phải nó làm!
Lario biết, Tiểu Bạch Ngọc không cảm thấy an toàn, chắc chắn sẽ không nói thật hết mọi chuyện với người khác, tám chín phần mười sẽ giấu giếm chút bí mật nhỏ của riêng mình.
Anh không ngại đứa trẻ có bí mật, đó là vì anh cảm thấy đó là sự tự bảo vệ bản thân do môi trường không an toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play