Ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng.

Vưu Bạch Ngọc rón rén khom lưng nhặt quần áo lên, sau đó cứng đờ người, ngồi xổm trên mặt đất đấm đấm lưng.

Muốn chặt đứt, muốn chặt đứt QAQ.

Nhưng động tác ngồi xổm xuống lại quá nhanh, chỗ nào đó nóng rát... Có điểm kỳ lạ.

Vưu Bạch Ngọc đỡ tường chậm rãi đứng lên, sờ sờ cái bụng hơi nhô lên sau khi ăn no.

Cậu nhịn không được vừa liếm khóe miệng, vừa tức giận trừng mắt nhìn Tuyết Sơn vẫn còn ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại, sau đó đấm đấm lưng, lề mề xỏ quần…

Đã là người thì vẫn phải mặc quần.

Cửa chính không thể đi, tiểu bạch chồn sóc tiếc nuối nhìn cánh cửa, vội vàng thừa dịp sáng sớm trên đường còn ít người, rón rén cố gắng chui ra từ khe cửa sổ.

Có lẽ tối qua ăn quá no, tiểu bạch chồn sóc cảm thấy việc lách mình ra ngoài khó khăn hơn nhiều so với lúc vào.

Giãy giụa cố gắng lách người ra khỏi khe cửa sổ, tiểu bạch chồn sóc “Ê a!” “Ê a!” kêu lên, móng vuốt nhỏ đạp vào kính cửa sổ.

Thân hình dài thượt còn rảnh quay đầu lại nhìn cái bụng bị kẹt, phình phình.

Đúng là tối hôm qua ăn quá no QAQ…

Tiểu bạch chồn sóc tức giận vẫy vẫy móng vuốt nhỏ về phía phòng ngủ, nhưng giây tiếp theo, sợi mì nhỏ đang treo trên cửa sổ cảm thấy xấu hổ đến nỗi đôi tai nóng hổi, mềm nhũn rũ xuống.

“Kỉ kỉ kỉ!” A a a a!

Thật xấu hổ, thật xấu hổ!

Cậu, cậu giận rồi.

Lúc vừa nhảy ra sao không thể mở rộng cái khe cửa sổ ra một chút chứ?!

Não cậu đâu, não cậu đâu!!

Tiểu bạch chồn sóc vừa đạp vừa lay, thật vất vả mới lách được mình ra khỏi cái khe nhỏ xíu này, vội vàng “lộc cộc” bước đôi chân nhỏ xíu chạy xuống lầu, nhanh như chớp biến mất vào khu vực cây xanh của khách sạn.

Vài phút sau, một con chồn sóc trắng thon dài từ khu cây xanh bên quốc lộ cách khách sạn một cây số rụt rè thò đầu ra.

Cái đầu đáng yêu, đôi mắt đen láy láo liên liếc nhìn xung quanh, đôi tai tròn vo run run, xác định trên đường không có ai, góc quay này cũng không chụp được, cậu mới lại chui vào khu cây xanh.

Buổi sáng hơn 5 giờ trên đường vẫn chưa có ai, tiểu bạch chồn sóc Bạch Bạch vô tư lự cũng không định về cái nhà tồi tệ kia, dứt khoát tìm một chỗ đặt chân trước đã?

“Ở đâu thì tốt đây?” Tiểu bạch chồn sóc lay lay mớ thông tin ít ỏi của mình, bên trong căn bản chẳng có mấy người.

Cúi đầu ngửi ngửi, trên người cậu vẫn còn vương mùi hương Tuyết Sơn.

Đôi tai tròn vo thính nhạy của tiểu bạch chồn sóc đỏ ửng lên, “Kỉ kỉ kỉ...” Đúng là, nên tắm rửa một cái rồi ra ngoài.

Nếu không mùi hương trên người cậu bây giờ, thật, thật kỳ lạ.

Ai đến gần một chút đều sẽ biết tối qua cậu đã “đánh” 300 hiệp với Tuyết Sơn, không tốt lắm, không tốt lắm.

Tiểu bạch chồn sóc gan lớn vẫy vẫy tai, lại lén lút quay về khách sạn nơi tối qua mình ở.

Ở bồn hoa ngửa đầu, tùy tiện tìm một phòng còn mở cửa sổ thông gió nhưng không có ai ở để tắm rửa thật kỹ, rồi lại trốn lên giường ngủ nướng.

Đúng rồi!

Một con chồn sóc trắng thon dài thoải mái buông tay buông chân trên chăn, lộ ra cái bụng hơi nhô lên, Bạch Bạch nghĩ, thật sự không tìm được ai thu lưu hoặc chỗ ở, dứt khoát cứ trộm vào hết phòng này đến phòng khác trong khách sạn vậy?

Người ta là động vật hoang dã còn được, cậu Bạch Bạch cũng, cũng có thể mà.

Nghĩ như vậy, chẳng bao lâu tiểu bạch chồn sóc đã khò khè ngủ say.

Hơn 8 giờ, phòng đột nhiên có tiếng mở cửa.

Tiểu bạch chồn sóc đang ngủ say sưa bỗng giật mình tỉnh giấc, nhanh nhẹn nhảy đến trốn sau bức màn, dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa mặt, đột nhiên cảm thấy ý tưởng trước khi ngủ của mình có chút ngây thơ…

Quả nhiên vẫn là nên tìm cho mình một cái ổ, ngay sau đó sợi mì nhỏ mềm nhũn nằm bẹp trên thảm ngáp một cái.

Người đẩy cửa bước vào là hai cô gái Beta đến chủ tinh công tác. Beta cũng là nền tảng của văn minh này.

Hai cô gái vừa đặt hành lý xuống đã không nhịn được vừa cười ha ha vừa tám chuyện: “Vừa nãy cậu có thấy không? Cái đôi mẹ con kia dẫn theo người khí thế hùng hổ đến khách sạn bắt gian, ở đại sảnh còn lớn tiếng nói con riêng của mình không được dạy dỗ tốt, cư nhiên cùng người lạ ra ngoài thuê phòng, nói sinh động như thật, ai ngờ đẩy cửa phòng ra vừa thấy, mặt cả hai mẹ con đều biến sắc, thằng con trai còn nói cái gì tiểu tiện nhân bày kế hãm hại nó.”

“Tớ thì xông vào xem, a, cái mùi Alpha kia khó ngửi thật, hơn nữa hơn nữa còn xấu nữa chứ, cái cậu nhị thiếu gia nhà Vưu kia sao mà nuốt trôi được?” Một cô gái khác lập tức tặc lưỡi lắc đầu.

“Thật coi người ta là đồ ngốc, nói cái gì hãm hại, tớ nghe mấy người hàng xóm nhà họ xem náo nhiệt kể lại, đây là mẹ kế dẫn theo hai đứa con trai kế, vốn dĩ cái cậu con riêng bị hãm hại kia là Omega cấp S, năm nay muốn liên hôn với gia tộc lớn.” Cô gái vừa mở vali sắp xếp đồ đạc vừa lắc đầu, “Chẳng qua là không muốn con riêng gả vào nhà quyền quý hoặc là cưới một người không ra gì, muốn con trai ruột của bà ta lên, không ngờ đối phương cũng không ngốc, bây giờ ngược lại vụng chèo khéo chống, mất cả con trai.”

“Chuyện này cũng thật thú vị, tớ còn thấy có truyền thông lén lút giơ máy quay trực tiếp đấy.”

“Nếu không phải thầy giáo thúc giục chúng ta nhanh chóng trở về, tớ còn muốn xem náo nhiệt thêm một lát.”

“Ai nói không phải chứ...”

Tiểu bạch chồn sóc nghe thấy run run lỗ tai, cười tủm tỉm bám lấy bức màn theo cửa sổ rộng mở chui ra ngoài, hoàn toàn không khiến hai cô gái kia chú ý.

Thân hình mềm mại trực tiếp nhảy xuống từ tầng 3, linh hoạt chui vào bụi cỏ, lập tức run run đầu, tung tăng chạy về phía đại sảnh.

Vưu Bạch Ngọc đến vừa đúng lúc, khi cậu đến đại sảnh, người mẹ kế tốt bụng của cậu cũng xanh mặt dẫn theo hai con trai xuống dưới.

Hai người một trái một phải, xanh mặt dùng quần áo che đầu nhị ca cậu ta, vội vã đi ra phía đám đông bên ngoài.

Ánh mắt Vưu Bạch Ngọc hơi lóe lên, cứ thế mà đi sao?

Sao có thể? Lúc trước các người hung hăng đến nỗi không cho nguyên thân mặc quần áo, làm trò nhục nhã mắng nhiếc trước bao nhiêu người, hận không thể giẫm nguyên thân xuống đất.

“Ai da, nhị ca khẩu vị của anh sao mà độc đáo vậy? Cư nhiên lại thuê phòng với loại người này cơ đấy.”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên trong đại sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Quay lưng về phía cửa chính, thiếu niên như thể được dát một lớp vàng nhạt, làn da trắng sứ, đôi mắt long lanh hơi xếch lên, tràn đầy vẻ ngạo mạn khó thuần và đắc ý dào dạt.

Rõ ràng nhìn có vẻ đáng ghét, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đây là một thiếu niên nghịch ngợm, đáng yêu và chưa hết nét trẻ con.

“Tôi tuy rằng nghe nói mẹ kế sau khi qua đời thì không đứng đắn, ngoại tình trong hôn nhân, thông dâm loạn lạc, không ngờ thật là trên dột dưới xiêu. Mẹ tôi lúc trước còn chưa ly hôn với ba tôi.

Mẹ kế chưa ly hôn đã đặc biệt tích cực làm tiểu tam cho ba tôi, vừa đưa tiền vừa đưa tài nguyên, còn bụng mang dạ chửa đã muốn gả cho ba tôi, ba tôi tức gần chết, bà ta cũng không hề e dè đâu.”

“Không ngờ da mặt nhị ca cũng giống mẹ kế, căn bản là không biết xấu hổ.”

Ghê thật, một hơi mắng cả ba người bọn họ!

Những người nhà họ Vưu đến xem náo nhiệt lập tức sáng mắt, họ biết Vưu Bạch Ngọc trước đây ở nhà cơ bản đều im lặng ít lời, nhẫn nhịn bị mắng, bây giờ đây là cuối cùng không thể nhịn được nữa muốn phản kích sao?

Mẹ kế tên Louisa, năm đó sở dĩ bà ta vội vã không kiềm chế được mà làm tiểu tam là vì nhà họ Vưu sau này trở thành thương nhân giàu có trên chủ tinh, còn nhà họ Vưu vốn là thế gia, tuy rằng lúc đó tình hình kinh tế không tốt, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa.

Louisa tái hôn, nhưng trẻ trung xinh đẹp lại hiểu lòng người cha, vẫn là Omega cấp A+, dù vậy bà ta cũng phải dùng hết sức lực mới có thể bụng mang dạ chửa mà kết hôn với ông.

“Mày cái thứ tạp chủng đừng có ăn nói lung tung! Quả nhiên!” Nói xong câu này, Louisa nổi trận lôi đình nhưng lại không dám mắng tiếp.

Vưu Bạch Ngọc nhướng mày, châm chọc nhìn bà ta: “Bà nói đi, là muốn mắng mẹ ruột tôi đã gả cho tướng quân, hay là muốn mắng ba tôi?”

“Mày dám sao?”

Những người nhà họ Vưu đứng sau Louisa lập tức bật cười, còn có mấy người thừa nước đục thả câu lạnh lùng nói: “Bà ta nào dám đâu, cũng chỉ dám đóng cửa lại bắt nạt cậu ở nhà thôi.”

Đáng tiếc, tưởng là quả hồng mềm dễ nắn, không ngờ lại mất cả con trai vào tròng.

“Bạch Ngọc!” Người anh cả trên danh nghĩa của cậu ta lập tức quở mắng, “Anh biết mẹ anh là mẹ kế, người ta vẫn nói mẹ kế khó làm, nhưng bà ấy tốt xấu gì cũng đã ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng cậu lớn khôn.”

“Ai ai ai, từ từ đừng nói những lời lẽ vớ vẩn như ngậm đắng nuốt cay nữa. Nhà họ Vưu chúng tôi là thế gia có lịch sử mấy ngàn năm, bà ta ở nhà đến một ly nước cũng không cần tự rót, tôi cần bà ta nuôi dưỡng sao? Anh đang coi thường ai vậy? Hễ nhà họ Vưu cần một người phụ nữ bên ngoài nuôi tôi, chẳng khác nào đang mắng nhà họ Vưu suy tàn rồi hay sao.” Vưu Bạch Ngọc đã một bụng tức vì không thể tùy tiện vặn gãy cổ người khác, bây giờ còn muốn chụp mũ cho cậu ta? “Anh cho rằng ai cũng giống hai anh em các người sao, vì chút tiền, vì chút địa vị mà đến cha ruột cũng có thể không nhận, tùy tiện ai cũng có thể đổi họ đổi cha?”

“Tôi Vưu Bạch Ngọc không phải là loại người đó!” Vưu Bạch Ngọc ngạo mạn hếch chiếc cằm nhỏ kiêu ngạo lên, “Gọi anh một tiếng anh cả thật đúng là tưởng tôi là người nhà họ Vưu sao?”

“Anh và em trai anh còn nhớ rõ rốt cuộc mình họ gì không?”

Oa, hả giận quá!

Những người nhà họ Vưu cùng mấy người trẻ tuổi đi cùng đều không nhịn được vỗ tay tán thưởng, họ tuy rằng họ Vưu, nhưng cũng không ít lần chịu khí từ hai anh em này.

Đều không phải huyết mạch nhà họ Vưu, chẳng qua là mẹ ruột của họ lúc trước dùng thủ đoạn gả cho người đứng đầu nhà họ Vưu, hai con gà rừng này liền vỗ cánh hóa phượng hoàng, khắp nơi giẫm lên đầu họ.

Ở các buổi yến tiệc bên ngoài cũng vậy, còn cần họ nâng đỡ sao? Nhường nhịn họ sao? Thật tưởng là dòng chính nhà họ Vưu chắc?

Theo họ thấy, Vưu Bạch Ngọc chỉ là bùng nổ quá muộn, trước đây tính tình tốt quá, nếu không sao có chuyện hai anh em này ở chủ tinh vênh váo khắp nơi, tự cho mình là đúng, giẫm đạp những người thừa kế chân chính của nhà họ Vưu xuống dưới, khiến người của các gia tộc khác sau lưng không biết chê cười thế nào.

“Liền tính tôi!” Vưu Dật vừa muốn phản bác.

Lại bị Vưu Bạch Ngọc xua xua tay, chẳng hề để ý ngắt lời: “Được rồi, hai anh em các người thích làm gì thì làm, dù sao cũng không phải người nhà họ Vưu, chơi có quá trớn cũng không liên quan đến nhà họ Vưu chúng tôi, không ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Vưu, yên tâm.”

Vưu Bạch Ngọc biết hai anh em này cùng mẹ bọn họ kiêng kỵ nhất điều gì, cậu phải ở trước công chúng, hết lần này đến lần khác nhảy nhót vào chỗ đau của họ, nhảy càng vui, họ càng đau càng thẹn quá hóa giận.

Louisa đã tức đến run rẩy: “Vưu Bạch Ngọc bây giờ mày cút ngay về cho tao, tao xem ba mày xử lý mày thế nào!”

“Xử lý tôi làm gì? Tôi có ra ngoài lêu lổng đâu, ngủ với người không đứng đắn thì cả thiên hạ đều biết rồi, hay là...” Vưu Bạch Ngọc buông tay, ngay sau đó nhìn thấy gã đàn ông hèn hạ đang lén lút trong một góc: “Chậc chậc chậc, mọi người xem xem phẩm vị của nhị ca tôi kìa, tôi cũng không biết nên nói gì cho hay.” Nói xong thở dài, “Thật là... Cho nên nói, không phải huyết mạch nhà họ Vưu thì không phải người nhà họ Vưu, gà rừng không thể giả làm phượng hoàng được.”

Nói xong nhanh nhẹn xoay người bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn những người khác.

Cậu đâu có ngu ~

Nếu không thể vặn gãy cổ, cứ kéo dài thời gian đủ để truyền thông tha hồ lên men, bây giờ không chạy thì sao? Chờ cái tên cha mù quáng bênh con riêng kia đến bắt cậu à?

——

Mà giờ phút này, ở khách sạn 5 sao cao nhất cách đó không xa, trong căn phòng kéo kín rèm cửa không một kẽ hở.

Vị tiểu thân vương nào đó bị “bùng” trắng đêm, run rẩy mở đèn, vén chăn xanh mặt ngồi dậy, đôi chân mềm nhũn thò xuống giường, “Cho nên...”

“Chẳng lẽ chỉ vì lão tử là Alpha nên không cần chịu trách nhiệm?!!!”

“Phiêu” xong là đi, đến một cái tin tức hào cũng không để lại?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play