Thống nhất cách xưng hô:

Công: anh-tôi, anh-em.

Thụ: Tôi-cậu, tôi-em, em-anh(đây là trường hợp đặc biệt nha :]]])

Vì công nhỏ tuổi hơn thụ nên t edit để là cậu, thụ là anh, bao giờ chúng nó tình tứ các thứ thì quắn quéo sau :]]

11h trưa, trong một nhà hàng cao cấp.

Có lẽ vì là ngày làm việc, mọi người chưa tan sở nên nhà hàng ít khách, không gian cũng rất yên tĩnh.

Nhưng nơi đây toát lên hơi thở xa hoa, sự tĩnh lặng lại mang theo một áp lực vô hình khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Đường Thâm đặt tay dưới gầm bàn, cậu không kìm được mà chà xát lên đùi, ánh mắt cũng lơ lửng mà  chỉ dám nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.

Người phụ nữ đối diện có mái tóc xoăn gợn sóng thời thượng, bà nở nụ cười dịu dàng: “Tiểu Thâm, ta là vợ sau của bố con, con có thể gọi talà dì Tần.”

Giọng nói thân thiện đó khiến Đường Thâm bớt áp lực, cậu ngẩng đầu cười với bà, đôi mắt như chú cún con lại tựa như chứa đựng ánh trăng vỡ: “Chào, chào dì Tần.”

Tần Viện mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt ả lại lướt qua trên người Đường Thâm,  ả đang  kín đáo quan sát cậu con trai riêng bị thất lạc nhiều năm sắp được nhà họ Chu đón về.

Chàng trai có đôi lông mày rậm đen, đôi mắt sáng trong mang vẻ anh khí thô ráp, mái tóc húi cua cứng cáp kết hợp với đường nét khuôn mặt góc cạnh, khi căng thẳng thì trông có vẻ khó gần.

Nhưng khi nở nụ cười khuôn mặt ấy lại như ánh nắng tháng Tư, ấm áp và chữa lành khiến người ta cảm thấy lòng mình rộng mở dễ chịu hơn hết.

Tần Viện khẽ lộ vẻ hài lòng.

Ừm, trông sáng sủa, tâm hồn trong trẻo, là một đứa trẻ tốt chỉ là có vẻ không thông minh lắm.

Bà luôn có con mắt nhìn người cực chuẩn và chưa bao giờ sai.

Cuối cùng, ánh mắt  Tần Viện dừng lại trên bộ quần áo của Đường Thâm.

Chiếc áo thun màu xám tuy sạch sẽ nhưng chất vải thô ráp, đường may cẩu thả, chỉ thừa còn lòi ra.

Tất cả đều toát lên cái mùi rẻ tiền của hàng vỉa hè.

Trong nhà hàng này, nơi mà đến cả khăn trải bàn cũng được làm từ vải cao cấp giá vài chục ngàn, so với bộ quần áo cua Đường Thâm, người từ đầu đến chân đều toát lên vẻ quê mùa, trông thật lố bịch và buồn cười.

Rõ ràng, Đường Thâm cũng nhận ra ánh mắt của bà, cậu  trở nên hơi gượng gạo.

Tần Viện nói với giọng thương hại: “Không có tiền sao? Loại quần áo này hại da lắm.”

Đường Thâm mím môi ngượng ngùng, người nông thôn như cậu làm gì có chuyện kén chọn, bản thân cũng thường chỉ quan tâm giá cả có rẻ hay không.

Tay cậu dưới gầm bàn nắm chặt thành nắm đấm: “Đây là áo cháu mới mua hôm qua.”

Để chuẩn bị cho cuộc gặp hôm nay, cậu đã cố ý đi mua đồ và muốn ăn mặc tươm tất một chút.

Nhưng quần áo trong trung tâm thương mại đắt quá, cậu không nỡ nên đã ra chợ đêm mua.

Những sạp hàng nhỏ đó, trước khi dọn hàng là lúc dễ mặc cả nhất nên để mua chiếc áo này, tối qua cậu đã lựa đến nửa đêm.

Nhưng không ngờ, hôm nay bố ruột không đến mà  chỉ có mẹ kế xuất hiện.

Tần Viện an ủi: “Con ngoan, sau này về nhà họ Chu, con sẽ có quần áo đẹp mặc không hết.”

Đường Thâm  lắc đầu: “Dì Tần, hôm nay cháu đến để nói với dì và… ông ấy, cháu không về nhà họ Chu.”

Tần Viện  ngạc nhiên: “Tại sao? Cuộc sống ở quê khổ lắm, đó còn chẳng phải cuộc sống của con người.”

“Về nhà họ Chu, con sẽ có tất cả và không phải lo ăn mặc hay chi tiêu.”

 Đường Thâm lại lắc đầu mang thái độ kiên quyết.

Cách đây không lâu, khi cậu đang làm đồng thì bị say nắng ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy trong đầu cậu bỗng xuất hiện rất nhiều thông tin.

Cậu phát hiện mình sống trong một cuốn tiểu thuyết.

Trong sách, cậu là thiếu gia thật bị thất lạc và sau này sẽ được nhà họ Chu đón về. Sau đó bị bố ruột và mẹ kế đẩy đi liên hôn với nhân vật chính, cuối cùng kết cục thê thảm.

Đường Thâm bị thất lạc từ năm năm tuổi, giờ đã hơn chục năm trôi qua, cậu chẳng còn nhớ gì về bố mẹ ruột.

Nhà họ Chu chẳng có ơn nghĩa gì với cậu, cậu không muốn nhận một người xa lạ làm bố, cũng không muốn dây dưa với nhà họ Chu để trở thành công cụ liên hôn.

Vì thế, lần gặp Tần Viện này là để bày tỏ lời từ chối quay về nhà họ Chu.

Tần Viện  im lặng một lúc, sau đó mới thở dài tiếc nuối: “Bố con rất mong con trở về, ông ấy rất nhớ con, ông ấy còn đặc biệt dặn dì phải đưa con về.”

Đường Thâm  nhìn bà rồi bỗng cười: “Dì Tần, đừng lừa cháu, nếu vậy thì sao hôm nay ông ấy không tự đến gặp cháu?”

Tần Viện cứng họng, ả còn hơi bất ngờ.

Bà tưởng đứa trẻ trông thô kệch chẳng có đầu óc hay học vấn này chẳng hiểu gì.

Đường Thâm: “Hơn nữa, dì Tần có thật sự muốn cháu quay về không?”

Cố ý hẹn ở nhà hàng xa hoa thế này, vừa mở miệng đã chê quần áo của cậu, cố ý hay vô tình chỉ ra sự thô kệch của cậu và còn khoe khoang sự giàu có của nhà họ Chu…

Dù Tần Viện Bề ngoài dịu dàng thân thiện, nhưng lời nói của bà đều mang ý khinh thường và cố ý khiến cậu khó xử.

Hơn nữa, ngày nhận cha con quan trọng thế này, bố ruột không đến đã nói lên tất cả.

Mọi thứ đều cho thấy nhà họ Chu không chào đón cậu.

Tần Viện sững sờ vài giây, bà không ngờ đứa trẻ này lại nhạy bén đến vậy, và còn dám nói thẳng suy nghĩ trước mặt bà.

Bà đã đánh giá thấp Đường Thâm.

Tần Viện cúi đầu, chậm rãi khuấy ly nước, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

Lúc này, ở bàn phía sau gần cửa sổ, một người đàn ông khí chất cao quý đang ngồi.

Anh ta mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh sapphire, ngồi thoải mái trên chiếc ghế toát lên vẻ lười biếng quyến rũ.

Mái tóc dài ngang cổ, một nửa  được buông xõa, một nửa được vuốt nhẹ để lộ đường nét khuôn mặt hoàn hảo và đôi khuyên tai thời thượng.

Người đàn ông có ngoại hình nổi bật, phong cách thời trang như vậynhưng khí chất lại điềm tĩnh ôn hòa như một viên ngọc cổ.

Sự tương phản cực đoan đã khiến các nữ nhân viên trong quán không ít lần ngoảnh đầu nhìn anh.

Nhưng ánh mắt anh chỉ luôn dừng trên người Đường Thâm không rời đi dù chỉ một khắc.

Sau khi nhìn chăm chú hồi lâu, người đàn ông với đôi tay xương xẩu đẹp đẽ cầm bút nhanh chóng viết lên cuốn sổ một tiêu đề:

Nhật ký ẩm thực [Đường Thâm].

Rồi viết một câu: Thông minh, tâm tư trong sáng.

Viết xong, anh ta chống tay lên đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ,  trời hôn nay đẹp như một bức tranh vậy.

Tay anh còn lại lơ đễnh xoay bút nhưng tai vẫn tập trung lắng nghe âm thanh từ bàn phía trước.

Trong sự im lặng kéo dài, Đường Thâm cảm thấy thời gian như ngừng trôi, không khí bỗng ngưng đọng mang đến cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.

Cậu định tìm cớ phá vỡ cục diện rồi nhân cơ hội rời đi thì nhân viên phục vụ bất ngờ bước tới.

Thấy Đường Thâm để cái túi rách nát bẩn thỉu trên ghế sofa tinh xảo của quán, ánh mắt nhân viên lộ rõ sự khinh bỉ không che giấu: “Xin hỏi hai vị có cần thêm đồ uống không?”

Tần Viện hất cằm: “Hỏi cậu ta.”

Nhân viên quay đầu liền thấy Đường Thâm đang cầm ly nước và uống ừng ực một hơi hết sạch.

Tiếng uống nước lớn đến chói tai, thô tục đến mức khiến người ta khó chịu.

Uống xong, Đường Thâm đưa ly cho anh ta: “Phiền anh giúp tôi thêm một ly nước được không?”

Ngoài trời hơi nóng, lát nữa trên đường chắc chắn sẽ khát.

Cậu không muốn tốn tiền mua nước uống nên định uống no ở đây rồi đi.

Nhân viên liếc nhìn cái ly, trên thành ly còn dính chút chất lỏng màu vàng do cậu vô ý làm đổ khi uống.

Anh ta cố nén ghê tởm để nhận, nhưng vì không cầm chắc, cái ly “xoảng” một tiếng rơi xuống bàn.

Chút chất lỏng còn lại trong ly lập tức bắn tung tóe và  Đường Thâm là nạn nhân đầu tiên.

Nhân viên sững sờ.

Trong nhà hàng cao cấp thế này, lương cao và yêu cầu với nhân viên cũng cực kỳ khắt khe, nếu để quản lý biết anh ta phạm lỗi sơ đẳng thế này thì  coi như xong!

Tần Viện phản ứng trước, mắt phượng trợn lên, bà không chút khách sáo ném cuốn thực đơn vào người nhân viên: “Xin lỗi cậu ấy đi!”

“Làm ăn kiểu gì vậy?! Lát nữa tôi sẽ bảo ông chủ đuổi việc anh!”

Nhân viên vội cúi đầu liên tục xin lỗi: “Là lỗi của tôi, làm phiền hai vị rồi.”

Tần Viện không buông tha: “Xin lỗi là xong à? Quỳ xuống!”

Đường Thâm ngỡ ngàng nhìn bà với vẻ khó tả rồi kéo nhân viên đang lúng túng:

“Không sao, ai cũng có lúc sai, sửa là được.”

Nhân viên mặt đỏ bừng cầu xin: “Thật sự xin lỗi… Mong hai vị đừng khiếu nại tôi.”

Tần Viện: “Không dễ thế đâu!”

Đường Thâm vội nói: “Dì Tần, cháu không sao, đừng làm khó anh ấy.”

Rồi tiếp: “À, cháu mua vé xe buổi chiều nên phải về gấp, hôm nay đến đây thôi, nếu… bố cháu hỏi, dì cứ nói cháu không muốn về, sau này cũng đừng tìm cháu nữa.”

Nghe vậy sắc mặt sa sầm của Tần Viện mới dần dịu xuống và trở lại vẻ hiền từ như Phật sống,nó  hoàn toàn khác với người phụ nữ điên cuồng vừa nãy.

Bà vuốt tóc mai và cười dịu dàng: “Được. Dì sẽ chuyển cho con một khoản tiền để cuộc sống của con dễ chịu hơn, nếu một ngày nào đó con đổi ý, nhà họ Chu luôn chào đón con.”

Đường Thâm sợ từ chối vi sợ lại phải dây dưa với bà, bèn cười: “Vâng. Vậy cháu đi trước đây, dì Tần đừng làm khó anh ấy.”

Tần Viện: “Yên tâm đi, con ngoan.”

Đường Thâm đứng dậy và xách đống túi to túi nhỏ trên ghế lưng thẳng tắp bước ra ngoài. Với chiều cao gần một mét tám, cộng thêm thân hình săn chắc nhờ làm việc đồng áng quanh năm, trông cậu đầy áp lực.

Vừa đi, cậu vừa thấy tâm trạng phức tạp.

Cơn bộc phát bất ngờ của Tần Viện chẳng phải để đòi công bằng cho cậu mà là để dằn mặt.

Bà muốn cậu hiểu, Tần Viện không phải người dễ đối phó, bà muốn để cậu biết khó mà rút lui.

Đường Thâm sáng suốt, cậu cũng chẳng phải người không biết điều nên vội xách túi rời đi.

Không phải cậu sợ Tần Viện mà  chỉ là không cần tranh cãi vô ích.

Đến cửa quán, Đường Thâm đứng lại nhìn quanh, đang lúc cậu định hỏi đường thì tay áo bị kéo nhẹ.

Quay lại, cậu thấy người phục vụ ban nãy.

Người phục vụ vừa cảm kích vừa ngượng ngùng: “Xin lỗi anh, vừa nãy… tôi nhỏ nhen quá. Làm lâu ở chỗ này, cứ tưởng mình là… bnê mới khinh người…”

Đường Thâm ngớ ra rồi cười toe vỗ vai anh ta: “Không sao đâu anh em, ai cũng có lúc khó khăn.”

Người phục vụ thở dài: “May mà gặp được anh tốt tính.”

Anh ta lấy từ sau lưng một chai lớn rồi  đưa cho Đường Thâm: “Tôi thấy anh thích món nước đó nên lấy chai của tôi đựng một ít cho anh. Trời nóng thế này  ra ngoài đừng tiếc tiền mua nước nhé.”

Anh ta cũng từng nghèo nên gần như nhìn thấu ý nghĩ của Đường Thâm ngay.

Đường Thâm lộ hai lúm đồng tiền, thật thà mà đáng yêu: “Vậy tôi nhận nhé, cảm ơn anh em.”

Nếu không nhận, chắc anh chàng này sẽ áy náy mãi.

Nhận rồi coi như bù đắp cho việc bị khinh lúc nãy, cậu cũng chẳng ngại.

Người phục vụ cũng cười. Trong thành phố lạnh lẽo này, anh ta đang dần mục rữa nhưng hôm nay, dường như được một người lạ chữa lành chút ít.

Đường Thâm tiện miệng hỏi đường.

Trước khi đi, cả hai vẫy tay chào nhau.

Trong quán, người đàn ông vẫn quan sát Đường Thâm bỗng nhướn mày,  anh gạch bỏ dòng đầu tiên trong sổ.

Sửa thành: Rất thông minh, tâm tư trong sáng và nhạy bén.

Lại thêm một dòng: Lương thiện, lấy đức báo oán, tâm địa tốt.

Kỷ Trạch ánh mắt lộ vẻ hài lòng rồi  cất sổ bước dài với đôi chân ưu tú đuổi theo hướng Đường Thâm.

Đường Thâm đến bến xe thì đã nửa tiếng sau.

Sảnh chờ đông nghịt, cậu tìm đại một chỗ để ngồi, tay còn đeo hai túi nặng trĩu chứa dụng cụ nông nghiệp và hạt giống.

Điện thoại reo, Đường Thâm vội lấy ra xem.

Là tin nhắn của Tần Viện, bà chuyển khoản 10 vạn qua WeChat.

Số tiền này với Tần Viện và nhà họ Chu chỉ là tiền tiêu vặt hàng tháng của trẻ con.

Nhưng với Đường Thâm, đây là một khoản tiền khổng lồ.

Đường Thâm cầm điện thoại và im lặng.

Nếu nhận 10 vạn này, Tần Viện chắc chắn sẽ nghĩ cậu đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, miệng nói không muốn về nhưng lòng vẫn thèm khát tiền nhà họ Chu.

Người phụ nữ đó không dễ đối phó,  nói không chừng sẽ gây rắc rối sau lưng.

Đường Thâm bỏ điện thoại vào túi, giả vờ không thấy khoản tiền.

Do uống nhiều nước, trên đường cậu đã hơi mắc và muốn vào nhà vệ sinh.

Nhưng nhìn xun quanh người đông như hội, Đường Thâm không yên tâm để đồ trên ghế nên bèn xách hai túi nặng như chì đi vào nhà vệ sinh.

Vào trong, cậu kéo khóa quần nhưng túi lại quá nặng và nó kéo hai tay cậu xuống, nhờ nó mà cử động rất bất tiện.

Mặt sàn bẩn thỉu còn có vài vệt chất lỏng màu vàng bắn ra, nhìn vậy cậu càng không dám đặt túi xuống đất.

Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng: “Cần giúp không?”

Giọng nói trong trẻo, giữa tháng Bảy nóng nực ây  như thấm đẫm tuyết khiến lòng người dễ chịu.

Đường Thâm vô thức ngẩng đầu và bất chợt đối diện một đôi mắt hạnh sáng ngời.

Đôi mắt ây tựa như dính sương mưa Giang Nam, nó mang vẻ mông lung dịu dàng mà  lại như ánh trăng phản chiếu trong giếng cổ, trầm ổn, sâu lắng và đầy ý vị.

Người đàn ông lông mày đậm như mực, môi đỏ thắm, da trắng trong trẻo như bước ra từ truyện tranh.

Trái ngươc với những thứ ây thì  toàn thân toát lên khí chất cổ điển, ôn hòa như trúc cũng lại  lạnh lùng như tuyết mới.

Phản ứng đầu tiên của Đường Thâm là người này đẹp thật!

Đẹp đến chói mắt!

Tỉnh táo lại, cậu cũng không khách sáo cười đưa túi qua: “Vậy nhờ anh em cầm giúp một lúc nhé, cảm ơn.”

Kỷ Trạch ừ một tiếng, anh nhận túi và đứng bên cạnh.

Đường Thâm thoải mái vặn cổ tay, kéo khóa và bắt đầu giải quyết.

Lần này nhịn cả đường, đúng là lâu nên lượng nước  cũng nhiều.

Tiếng nước tí tách trong nhà vệ sinh trống vắng khiến nó  vang lên rõ mồn một, lúc này Đường Thâm bắt đầu ngượng.

Nhất là bên cạnh còn có người, dù da mặt dày đến đâu cậu cũng thấy không tự nhiên.

Lướt mắt, cậu bất ngờ thấy người đàn ông cầm túi đang nhìn cậu chằm chằm.

Mà nhìn đúng vào chỗ trọng điểm.

Đường Thâm cứng đờ.

Cậu cảm nhận được ánh mắt đó, nó trần trụi và thẳng thừng.

Không hẳn là khó chịu nhưng thực sự rất ngượng.

Nghĩ là ảo giác, cậu vội liếc người đàn ông.

Kết quả, đối phương chẳng thèm che giấu, ánh mắt hắn như lưới phủ kín chỗ đó.

Quan trọng là biểu cảm của người đàn ông rất bình tĩnh, thậm chí hơi nghiêm túc.

Ánh mắt kia như đang ngắm một món đồ trưng bày trong bảo tàng.

Đường Thâm đỏ bừng mặt, tay phản xạ run lên.

Cứu.

Ngượng, quá ngượng.

Người này là biến thái à?

Cậu vội vàng kết thúc, luống cuống chỉnh lại quần áo sau đó cúi đầu nhận đồ từ tay người đàn ông và không dám nhìn thêm lần nào.

Trước khi đi, cậu vẫn không quên nói: “Cảm ơn nhé.”

Kỷ Trạch nhìn bóng lưng cậu chạy trốn rồi nở nụ cười thích thú.

Anh lấy cuốn sổ nhỏ từ túi, vui vẻ xoay bút, nghĩ một chút rồi viết thêm vào nhật ký ẩm thực:

Kích thước đáng kể.

Đánh giá cấp độ: Ẩm thực trung cấp.

Tạm xác định làm mục tiêu???

Vcl thiệt, t siuu thích mấy bé bot ntn luôn á, bot loại nào t cũng thích hết, riêng bé này răm quá!

Lời tác giả:

Lưu ý được ghi ở cuối văn án nhất định phải đọc, có điểm nhạy cảm nghiêm trọng!!

Xin ủng hộ truyện tiếp theo 《Gã Phượng Hoàng Đàn Ông Cứ Muốn Dựa Vào Vợ Ăn Bám》 QVQ

Văn án:

Ở thị trấn nhỏ, gã đàn ông nghèo nhất trấn Chu Tiến đột nhiên đính hôn với bông hoa cao quý giàu nhất trấn nhưng lại vừa mới phá sản-Thẩm Thư Lê.

Tin đồn lan ra, cả trấn xôn xao mọi người bảo Chu Tiến không tỉnh táo.

Vì Thẩm Thư Lê không chỉ gánh khoản nợ khổng lồ, mà còn bị chủ nợ đánh gãy một chân và biến thành người què.

Nhưng Chu Tiến chẳng bận tâm, hắn vẫn kiên định đeo nhẫn cho Thẩm Thư Lê.

Chỉ mình hắn biết Thẩm Thư Lê tốt thế nào.

Gần đây, Chu Tiến tỉnh ngộ, gã nhận ra mình đang ở trong một cuốn truyện về gã phượng hoàng đàn ông thăng tiến.

Trong truyện gốc, gã phượng hoàng đàn ông lợi dụng kết hôn với Thẩm Thư Lê, sau đó Thẩm Thư Lê dựa vào trí tuệ xuất sắc đưa cả nhà trở lại giàu có.

Nhưng gã phượng hoàng đàn ông đầy tính gia trưởng, vì bị chế giễu ăn bám, trong lòng không cam tâm mà ngấm ngầm phá hoại sự nghiệp của Thẩm Thư Lê, cuối cùng bị Thẩm Thư Lê hắc hóa trả thù.

Sau khi tỉnh ngộ, Chu Tiến chỉ thấy nhân vật chính ngu ngốc đến nhường nào, người vợ tốt như thế đáng được nâng niu trong lòng bàn tay.

Vì thế, hắn bất chấp áp lực bước vào nhà họ Thẩm để thành khẩn cầu hôn Thẩm Thư Lê.

Hai lần đầu, đều bị Thẩm Thư Lê chống nạng cầm chổi đuổi ra.

Lần thứ ba, Thẩm Thư Lê cuối cùng hiểu hắn không đùa và y bình tĩnh chấp nhận.

Sau kết hôn, Chu Tiến bụng rỗng chữ, đầu chẳng có ý tưởng và chỉ yên tĩnh làm người chồng tốt chăm lo nhà cửa.

Hắn ủng hộ và động viên mọi việc Thẩm Thư Lê làm, khuyến khích y  theo đuổi giấc mơ thực hiện hoài bão.

Sau này, Thẩm Thư Lê quả nhiên thành công vực dậy việc kinh doanh và cả nhà lại trở thành nhà giàu nhất trấn.

Những người xem náo nhiệt bắt đầu chế giễu Chu Tiến, bảo hắn ăn bám là gã phượng hoàng đàn ông.

Nhưng Chu Tiến rất tự hào, ăn bám một cách đường hoàng và còn tiêu tiền còn phóng tay.

Mọi người lại nói, với điều kiện của hắn bám được Thẩm Thư Lê là may mắn trời cho, tiêu hoang thế này sớm muộn gì cũng bị bỏ.

Kết quả, ngày hôm sau, họ thấy Thẩm Thư Lê được Chu Tiến nuôi dưỡng cho phong độ ngời ngời trong một bài phỏng vấn doanh nhân trẻ địa phương.

Người đàn ông trước ống kính-

“Thành tựu hôm nay đều nhờ sự ủng hộ của chồng tôi, nỗi phiền duy nhất là anh ấy tiêu tiền quá ít, tôi luôn thấy mình cho anh ấy chưa đủ.”

Mọi người: …Ngọt quá, phải xúc phân để bình tĩnh lại!

Tối đó, Chu Tiến vừa đóng cửa phòng thì đột nhiên một thân hình mềm mại đã quấn lấy và hôn lên môi gã.

Thẩm Thư Lê-bông hoa cao quý trước mặt người đời- đang đưa đôi mắt ánh đỏ quyến rũ phong tình dành cho một người trước mặt.

“Tiền tiêu vặt tháng này, anh tiêu thiếu hai vạn, vậy để em tự bù khoản chênh lệch nhé.”

Đêm xuân, Thẩm Thư Lê nắm chặt tay người đàn ông.

Chỉ mỗi người này luôn là người đối xử với cậu tốt nhất, không những vậy cùng cậu vượt qua những ngày đen tối khiến cậu cam tâm hiến dâng tình yêu vì hắn.

….

Ê khúc này edit phần pr truyện nữa của tác giả cũng cũng á mn😋💦. Có j lần sau nha-

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play