Tô Dào vừa vặn ôm Vừng Đen Vừng Trắng ra phơi nắng, nhìn thấy ông lão liền đi tới chào hỏi.
Người già tuổi cao sức yếu hoàn toàn không có sức chống cự với động vật nhỏ, nhìn thấy mèo con mắt cũng không chuyển động được.
"Ta đã nhiều năm không thấy mèo rồi." Vừa nói vừa run rẩy duỗi một ngón tay nhăn nheo sờ đầu Vừng Trắng.
Vừng Trắng run rẩy kêu meo meo một tiếng, nhát gan vô cùng.
Tiểu Bàn nhìn mà mềm lòng, muốn sờ lại sợ Tô Đào không vui, lại cảm thấy mình không xứng, dè dặt đứng bên cạnh.
Mai Hồng Ý cười nói: “Mới sinh được mấy ngày sao, hồi nhỏ ta sống ở nông thôn, từng thấy mèo mẹ sinh con, trốn trong đống củi nhà ta, mèo con khó nuôi lắm sao?”
Tô Đào nói: “Đúng vậy, cách vài tiếng phải cho bú một lần, giống như làm mẹ vậy.”
Mặc dù miệng nói khó, nhưng nụ cười đó ai nhìn cũng thấy cô thật lòng mãn nguyện và vui vẻ.
Mai Hồng Ý cảm thán: “Đào à, cháu đã mang đến cho chúng một cuộc sống mới, không chỉ chúng, mà còn tất cả những người sống ở đây.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play