Dợi chất đây xe, trời cũng săp sáng, Tô Đào giục: "Chị Bùi, được rồi đấy, tham thì thâm, lần sau lại đến, tôi ở đây có chạy đi đâu được." Bùi Đông lúc này mới dừng lại kiểu càn quét như giặc đến nhà, nhưng vẫn có chút lưu luyến, liền hỏi: "Ở đây khi nào có phòng cho thuê ra ngoài?

Có thể giữ cho tôi bốn mươi phòng không?" Chuyển vật tư ra ngoài Đào Dương, chỉ bằng đưa người vào trong.

Tô Đào suýt chút nữa phun máu: "Không có nhiều như vậy đâu, chị đừng mơ tưởng nữa." Bùi Đông hơi thất vọng: “Được, vậy tôi sẽ quay lại sau một thời gian nữa, gần đây nghe nói cô xin Thời Tử Tấn một người bảo vệ cá nhân, nhưng vẫn không thể chủ quan, cố gắng hạn chế ra ngoài, hiện tại con súc sinh đó đã giết chết hon mười người, thậm chí còn có thể có những thi thể mà chúng ta chưa phát hiện ra.”

Tô Đào giật mình, vậy mà lại thảm khốc như vậy.

“Nếu cô thật sự có việc phải ra ngoài, báo trước cho tôi một tiếng, tôi 'nhìn' cô.”

Tô Đào phản ứng lại Bùi Đông muốn dùng 'Ưng nhãn' của cô giúp cô tránh nguy hiểm, cho dù cô xui xẻo gặp phải, Bùi Đông cũng có thể nhanh chóng định vị cô.

Tô Đào vô cùng cảm kích: “Chị Bùi, chị thật sự đáng tin cậy, ra ngoài nhất định sẽ báo cáo với chị.”

Tiễn Bùi Đông đi, Tô Đào quay về ngủ bù, tỉnh dậy liền gọi Quan Tử Ninh đi mua xe cùng cô.

Có vệ sĩ do Thời Tử Tấn cử đến, và sự bảo vệ của Bùi Đông, Tô Đào ra ngoài lại càng thêm tự tin.

"Cô muốn mua loại nào? Tôi giúp cô tham khảo." Quan Tử Ninh hỏi.

“Hình dáng bên ngoài không quan trọng, chạy nhanh chắc chắn là được.”

Còn về giá cả, ba mươi vạn liên bang tệ mua một chiếc tạm được là được rồi.

Tận thế khả năng mua được xe tốt không lớn, hơn nữa dây chuyền sản xuất ô tô đã ngừng hoạt động mười mấy năm rồi, xe thành phẩm ngày càng ít.

Cảm ơn chị Bùi tối qua mua các loại đồ dùng sinh hoạt giúp cô kiếm được hơn tám vạn liên bang tệ.

Cộng với số tiền tiết kiệm trước đó cũng gần ba mươi bảy ba mươi tám vạn rồi.

Trừ tiền mua xe, cô còn có thể giữ lại sáu bảy vạn phòng thân.

Quan Tử Ninh cười nhạo: “Công cụ chạy trốn à, hiểu rồi, cô thật sự sợ chết.”

Tô Đào mặt không đổi sắc nói: “Tôi chính là sợ chết, chính là tham sống sợ chết, tôi còn tham lam hưởng thụ.”

Quan Tử Ninh rất khinh thường: “Vật chất đã làm tha hóa tinh thần của cô rồi.”

...…

Mua xe chỉ có thể đến khu quân sự mua, xe cộ sau tận thế dùng một chiếc mất một chiếc, cho nên cơ bản đều bị chính quyền vũ trang nắm giữ.

Cá nhân nếu muốn mua còn phải có người giới thiệu.

Tô Đào đã sớm nói với Thời Tử Tấn, thuận lợi được dẫn đến gara.

Xe cho cô lựa chọn không nhiều, đều là xe gia đình loại nhỏ, tải trọng ít, khu quân sự ít sử dụng.

Nhưng vừa vặn phù hợp với yêu cầu của Tô Đào.

Cô không hiểu xe, liền để Quan Tử Ninh chọn cho cô.

Quan Tử Ninh đi một vòng, chỉ vào một chiếc xe thể thao gầm thấp nói: “Lấy chiếc này đi, trước tận thế nghe nói là dùng để đua xe, hiệu suất rất tốt, chạy rất nhanh, tuổi thọ còn dài, chỉ là không có mui, cô có thể tự tìm người sửa lại.”

Tô Đào hỏi cô: “Cô biết lái chiếc xe này không?”

Cô là đứa trẻ sinh ra sau tận thế, đối với việc lái xe hoàn toàn mù tịt.

Quan Tử Ninh mặt không đổi sắc: “Đương nhiên.”

Tô Đào lập tức quyết định: “Vậy lấy chiếc này, bao nhiêu tiền?”

Xe chỉ chở được hai người, chắc không đắt đâu nhỉ.

Người dẫn bọn họ xem xe, liếc mắt: “80 vạn liên bang tệ.”

Tô Đào: “Mua không nổi, chiếc tiếp theo.”

Quan Tử Ninh vô cùng bất ngờ: “80 vạn cô cũng không có sao? Mấy căn nhà của cô cũng đáng giá trăm chiếc xe tốt rồi.”

Giọng điệu này, nói như 80 vạn rất ít vậy, Tô Đào hỏi cô: “Cô kiếm được bao nhiêu một năm?”

Quan Tử Ninh nói: “Cấp bậc quân hàm của tôi không cao, một năm khoảng 120 vạn.”

Mặc dù kiếm được nhiều, nhưng tận thế vật tư khan hiếm, cô chỉ có một khoản tiền tiết kiệm đáng kể, nhưng không có chỗ tiêu.

Nhưng chí hướng của cô cũng không phải tiêu tiền hưởng thụ, cũng không sao cả.

Người theo chủ nghĩa hưởng thụ Tô Đào: “Làm phiền rồi, đến, tiếp tục giúp tôi chọn, nhớ là trong vòng 30 vạn, nhiều hơn thì không kham nổi.”

Đệt, quân tiên phong thật kiếm tiền, chỉ là cấp bậc như Quan Tử Ninh cũng có thể kiếm hàng triệu một năm.

Vậy thì thu nhập hàng năm của Thời Tử Tấn chẳng phải gấp đôi sao? Hèn chi lại hào phóng như vậy.

Bây giờ cô chuyển nghề đi lính còn kịp không?

Nuôi một cái hệ thống quá tốn kém.

Cuối cùng hai người chọn một chiếc xe jeep, tổng cộng 28 vạn liên bang tệ, cũ thì cũ một chút, nhưng hiệu suất các thứ đều còn khá tốt.

Tô Đào đã rất hài lòng, để Quan Tử Ninh ngồi vào ghế lái chở cô đi dạo một vòng.

Cô còn chưa từng ngồi ô tô.

Quan Tử Ninh miễn cưỡng khởi động xe, đạp ga ra khỏi Đào Dương.

Cô lái một đoạn lại dừng một đoạn để Tô Đào xuống xe, quá trình này khiến cô cảm thấy mình đang lãng phí sinh mạng, lãng phí chi phí đào tạo của khu quân sự bỏ ra cho cô, lãng phí dị năng mà trời ban cho cô, lãng phí—

Thiết bị liên lạc đột nhiên đổ chuông.

"Alo? Chị Bùi, có chuyện gì vậy?" Tô Đào nghe máy.

“Tô Đào! Rời khỏi đó!! Mau chạy đi!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play