Trong đầu Bùi Đông hiện lên khuôn mặt vô hại và thân hình nhỏ nhắn của Tô Đào, mặt mày đen lại nói: "Tim đồn không đáng tin, cô ấy là người tốt, không có cô ấy gật đầu, các cô cũng không dùng được những thứ này." Các cô gái vô cùng tin tưởng lời nói của Bùi Đông, chắc chắn là có người không vào được ở, bịa đặt bôi nhọ Đào Dương!

Sau này nếu gặp người nói xấu, nữ binh phòng vệ thành bọn họ sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Tuần sau đó, an ninh của căn cứ Đông Dương ngày càng nghiêm ngặt.

Mặc dù Tô Đào không ra khỏi Đào Dương, nhưng nhìn lịch trình của phó chỉ huy quân phòng vệ thành Bùi Đông sống ở đây là biết.

Khối lượng công việc của Bùi Đông tăng gấp đôi, nói là gọi xe tải đến chở hàng cũng không có thời gian.

Thời Tử Tấn nói cô ngày đêm đứng trên vọng gác tìm kiếm dấu vết của zombie biến dị, mắt sắp đỏ ngầu rồi.

Tô Đào nghi ngờ: “Cô ấy còn có thể nhìn rõ từng con đường ngõ hẻm của Đông Dương hay sao?”

Thời Tử Tấn nhướng mày: “Ai nói không thể? Dị năng của cô ấy là 'Thiên nhãn' cũng gọi là 'Ưng nhãn', chỉ cần phạm vi tầm nhìn đủ rộng, cô ấy có thể quan sát được mọi ngóc ngách trong tầm nhìn.”

Tô Đào thầm kêu lên trong lòng: “Dị năng này quá phù hợp với cô ấy rồi, thật lợi hại.”

Thời Tử Tấn gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Lần trước Hình Thư Ngữ hỏi cô về tường lưới điện bây giờ đã có chưa?”

Lý do căn cứ Đông Dương có thể bị zombie trà trộn vào, phần lớn là do phòng thủ bên ngoài không làm tốt, không giống như Đào Dương có lưới điện kiên cố như vậy, chỉ cần có thứ gì chạm vào, sẽ nhận được thông báo.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến chuyện này mặt Tô Đào liền ỉu xìu: “Chưa có.”

Cô cũng muốn có những vật phẩm phòng thủ khác, nhưng cái cửa hàng ẩn, nhiệm vụ ẩn đó mãi vẫn không thể kích hoạt.

Cô cũng không có bất kỳ manh mối nào, mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy vật phẩm màu xám mà thèm thuồng.

Thời Tử Tấn hiểu biểu cảm này của cô, thúc giục cũng vô ích, hình như cô cũng không có cách nào.

“Ngày kia tôi phải xuất phát đi tìm một số vật liệu xây dựng, hoặc máy móc sản xuất chế tạo mang về, nếu không được thì phải đến các căn cứ khác mua, Đông Dương không chờ được nữa.”

Câu nói này khiến Tô Đào dấy lên dự cảm chẳng lành: “Đông Dương vội vàng xây tường thành như vậy, chắc không phải là vì con zombie biến dị đó chứ? Còn vì cái gì nữa?”

Thật nhạy cảm.

Thời Tử Tấn cũng không giấu giếm nữa: “Hai ba năm nay ước chừng sẽ có một đợt zombie tiến hóa quy mô lớn, zombie sau khi tiến hóa sức sát thương rất lớn, nếu không có tường thành bảo vệ, chúng rất có thể sẽ tấn công vào căn cứ, đến lúc đó Đông Dương sẽ biến thành địa ngục trần gian.”

Lông tơ của Tô Đào đều dựng đứng cả lên.

Cô sống mười tám năm, gần như là nhìn Đông Dương từng bước trưởng thành xây dựng, mặc dù nó không hoàn hảo, một số nơi vẫn hỗn loạn tăm tối, nhưng ít nhất là để những người sống bên trong tránh xa zombie, là tia hy vọng mà tận thế ban cho loài người.

Tô Đào không thể tưởng tượng nổi nó biến thành công viên của zombie.

Nhiệm vụ ẩn này rốt cuộc là cái gì?

Cô gãi đầu hỏi: “Vậy nếu lần này các anh ra ngoài tìm được vật liệu xây dựng, thì cần bao lâu mới xây xong tường cao lưới điện?”

Thời Tử Tấn lắc đầu: “Không chắc chắn, ngắn thì một năm, dài thì bốn năm năm, phải xem có tìm được đủ số lượng công nhân và kỹ sư hay không.”

Sự mất mát dân số và nhân tài trong tận thế là hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Tô Đào nghĩ bên cô vẫn tiện hơn, không cần nhiều người như vậy.

Chỉ cần mang từng khối tường thành phẩm qua, đặt ở vị trí thích hợp, tiến hành hàn cố định là được.

Thậm chí nếu Đông Dương thuộc về địa bàn của cô, giống như Đào Dương, cô chỉ cần động ngón tay là có thể hoàn thành việc này.

Lãnh địa của cô, cô gần như làm gì cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play