Trong Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Hoàn trầm mặc ngồi sau án kỷ, nhẹ nhàng nắm lấy mật thư trong tay rồi ném vào chậu than.
Chiếc xiêm y màu tử đàn ôm lấy thân hình hắn, làn da trắng ngần nổi bật, đôi mắt sáng ngời, nhưng nét mặt đã toát lên vẻ trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành, tựa như mọi thứ thay đổi chỉ trong một đêm. Hắn bấm tay xuống án kỷ, chăm chú nhìn ngọn lửa trong chậu than, trầm giọng nói: “Đi mời Ngọc Khấu cô nương vào đây, trẫm có chuyện muốn hỏi nàng.”
“Dạ!” Ám vệ không biết tên cúi người, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mật thư trong chậu than dần dần bị thiêu rụi, chỉ còn lại những đốm khói đen bay lơ lửng trong gió lạnh mùa đông.
Một lúc sau, tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, rồi một nội thị trẻ tuổi cúi người từ ngoài cửa báo: “Bẩm báo bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh.”
Tiêu Hoàn vẫn ngồi chăm chú nhìn vào ngọn lửa trong chậu than, nhưng khi nghe tin này, trong mắt hắn, sự thâm trầm như ngưng đọng, thay vào đó là niềm vui không giấu nổi.
Khi Tiêu Hoàn đến Khôn Ninh Cung, Lương Ấu Dung đang cố sức chống đỡ cơ thể, muốn tự mình rời khỏi giường. Mặc dù vết thương trên người vẫn chưa lành, nàng cắn chặt môi, vẻ mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Các cung tì vội vã nâng đỡ nàng, lo lắng nói: “Nương nương, người vẫn còn chưa khỏe, hãy nằm nghỉ một lát đi! Người muốn gì, bọn nô tỳ sẽ lấy giúp người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT