Cùng thời điểm đó, Lương Dự Chu đã đợi tôi ở ngôi làng nhỏ suốt nhiều ngày.

Hai năm trước, anh đã tiếp quản phần lớn công việc trong công ty.

Vì tín hiệu ở làng quê quá kém nên mấy hôm nay nhân viên công ty không thể liên lạc được với anh. Bất đắc dĩ, họ mới gọi điện cho Triệu Duyệt.

Vì sức khỏe của cha của Lương Dự Chu yếu nên gần như đã chuyển hẳn vào viện dưỡng lão. Biết chuyện con trai làm, ông lập tức sai người đến làng đón anh trở về.

“Nói với nó nếu còn không chịu về thì tôi sẽ cách chức nó khỏi công ty, thu hồi toàn bộ cổ phần của nó! Hồi trước thì không lo, bây giờ lại bày ra cái trò si tình này cho ai xem?!”

Trợ lý đến nơi theo đúng địa chỉ, trước mắt là cảnh tượng Lương Dự Chu ngồi im lặng trước cửa nhà tôi, vẻ mặt tàn tạ và tuyệt vọng.

“Tổng giám đốc Lương, chúng ta về thôi ạ, công ty còn nhiều việc đang chờ anh xử lý lắm.”

Trợ lý vừa truyền đạt lời ông Lương, vừa kiên nhẫn khuyên nhủ.

Lương Dự Chu quay đầu lại, nhìn ngôi nhà đã nhiều năm không có người ở, giọng khàn đặc: “Đi thôi.”

Ngày hôm sau khi Lương Dự Chu rời đi, tôi cùng Liêu Dục Phong quay lại ngôi làng nhỏ.

Vừa xuống xe, cô hàng xóm nhìn kỹ một hồi mới nhận ra tôi, lập tức nắm chặt tay tôi.

“Tiểu Du à, hai ông cháu đi lâu quá rồi đó! Mà này, mấy hôm trước có một cậu thanh niên cứ đứng chờ trước cửa nhà cháu mãi, cháu có biết là ai không?”

Nghe cách cô tả, tôi biết ngay người đó là Lương Dự Chu.

“Cháu không biết đâu, chắc là tìm nhầm người rồi ạ.”

Tôi lại chuyện trò vài câu với cô hàng xóm rồi mới mở cánh cổng sân đã đóng bụi suốt bao năm.

Nhà cửa lâu ngày không ai chăm nom, hư hỏng nặng, không thể ở được nữa.

Tôi chỉ định thu dọn mấy thứ cần thiết, dọn sơ lại rồi rời đi.

Liêu Dục Phong đi một vòng kiểm tra các phòng, rồi gợi ý: “Nhà này thiết kế cũng đẹp đấy chứ, hay để tôi gọi người đến sửa sang lại? Sau này em nhớ nhà thì có thể về đây ở mấy hôm cho khuây khỏa.”

Trước đó, anh ấy từng chê nơi này hẻo lánh, nhất quyết không để tôi quay về một mình. Vậy mà giờ nhìn cảnh sắc nơi đây, Liêu Dục Phong lại thay đổi suy nghĩ.

“Để sau đi. Mở phòng khám đông y còn chưa biết tốn bao nhiêu tiền, đợi tôi ổn định tài chính rồi sẽ sửa sang lại, coi như là chuẩn bị chỗ để sau này dưỡng già.”

Thấy anh ấy có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi hiểu ngay ý định anh muốn giúp tôi sửa nhà.

Nhưng tôi không đáp lại.

May mà ông nội sống rất giản dị, trong nhà cũng chẳng có nhiều đồ đạc.

Tôi vứt bỏ những thứ hỏng hóc, rồi sắp xếp và đóng gói lại những món muốn mang theo.

Xong xuôi, tôi gõ cửa nhà hàng xóm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play