Tạ Triệt lớn hơn tôi 4 tuổi, mà tôi thì lại không giỏi che giấu cảm xúc nên hễ có gì kỳ lạ là bị anh nhìn thấu ngay lập tức.
Một cuối tuần nọ, sau khi làm xong bài tập thì anh dẫn tôi ra ngoài chơi. Chúng tôi đến công viên giải trí trong thành phố.
Chơi đến điên cuồng một vòng, Tạ Triệt mua cho tôi bóng bay và thú nhồi bông — mấy thứ vốn chỉ trẻ con mới thích ấy.
Tôi cũng chẳng hiểu lúc đó mình nghĩ gì nữa, như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi anh: “Anh, sao anh tốt với em quá vậy?”
Dường như anh đã sớm chờ câu hỏi này.
Anh đáp: “Mộc Mộc là em gái anh mà, trong mắt anh thì em mãi là cô bé chưa lớn như xưa. Anh không tốt với em thì còn tốt với ai được nữa?”
Lúc đó tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng… nhưng lại không nói được rõ ràng là gì.
Tối đến, tôi phát hiện điện thoại mình có người đã động qua.
Nhìn qua thì không ai xem lén gì riêng tư, nhưng có một thứ đã bị xóa.
Chính là tập truyện có hậu tố (1V1, giả luân lý) kia.
Tôi ôm mặt vùi đầu vào chăn, không cần đoán cũng biết là ai làm chuyện đó.
Tâm tư dành cho Tạ Triệt kéo dài nửa vời suốt một năm. Nhưng đến lớp 12, áp lực học hành căng thẳng đến mức tôi không còn tâm trí để nghĩ ngợi linh tinh nữa.
Trong mắt tôi lúc ấy, Tạ Triệt không còn là "anh trai" cũng không còn là hình bóng để tôi thầm mến nữa.
Anh chỉ là một gia sư miễn phí, siêu hữu dụng.
Không gì quan trọng hơn việc học.
Sau này khi lên đại học rồi, tiếp xúc đủ loại người thì tôi cũng trưởng thành hơn, đầu óc không còn non nớt dễ bị mấy quyển truyện ảnh hưởng như trước.
Cuối cùng, tôi cũng trở lại "vị trí ban đầu", xem anh thực sự như một người anh trai.
Thế nhưng... chính người anh trai này lại đột nhiên lạnh nhạt với tôi.
Chắc là từ sau lần tham gia buổi sinh hoạt của câu lạc bộ.
Hôm ấy đang chơi trò chơi, tôi bốc trúng thẻ "thử thách".
Nội dung là: “Nói ‘Tôi thích bạn’ với người khác giới đầu tiên bên tay trái.”
Người bên tay trái tôi… lại chính là Tạ Triệt.
Vì là buổi sinh hoạt chung, mọi người đều quen nhau cả. Bạn bè, người yêu dắt đi cùng cũng không phải lần đầu gặp.
Thử thách này cũng chẳng quá đáng gì, mà từ chối thì lại phải uống nước ép khổ qua… làm thế càng khiến người ta nghi ngờ.
Ai cũng biết Tạ Triệt là anh tôi, thế là có người hùa theo: “Lương Mộc, cậu đúng là may mắn ghê, vừa hay là nói với người bên trái! Tớ muốn xem cậu nói với người bên phải kia kìa~”
Người ngồi bên phải tôi là hội trưởng câu lạc bộ.
Hội trưởng vừa cười vừa mắng: “Cái đồ nhiều chuyện này, chỉ pha trò là giỏi!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Không hiểu sao, tôi bỗng thấy hồi hộp lạ kỳ.
Ký ức về mối tình đơn phương ngốc nghếch hồi cấp ba bỗng nhiên ùa về.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi nói với Tạ Triệt: “Em thích anh.”
Tạ Triệt đáp lại: “Anh cũng thích em.”
“Eo ơi, tình anh em sâu đậm quá chừng, chán phèo! Tôi muốn xem thù hận tình sâu cơ!”
Cả nhóm nhanh chóng chuyển sang vòng chơi tiếp theo.
Còn tôi thì vẫn đờ đẫn nhìn góc nghiêng của Tạ Triệt.
Tạ Triệt quay sang nhìn tôi: “Em gái à, chơi game thì tập trung một chút.”
Lại gọi tôi là em gái.
Anh rất ít khi gọi tôi như vậy.
Tôi vội gom hết đống suy nghĩ lộn xộn, vo tròn lại nhét vào góc lòng, tiếp tục làm một “em gái ngoan ngoãn”.
Rồi thì… Sự cố xảy ra.
Nếu không mang chút tâm tư lệch lạc thì khi tỉnh dậy phát hiện mình và “anh trai” ngủ cùng giường, chắc tôi sẽ sợ đến phát khóc mất.
Chứ nào có giống tôi… còn vì che giấu mà mặc kệ cho mọi chuyện đi xa thêm một bước.
Mãi đến gần đây tôi mới nhận ra, cái tâm tư rối ren từ thời cấp ba ấy, tưởng là đã bị mình đè xuống, thật ra vẫn cứ âm ỉ ngoi lên.
Tôi tưởng mình đã dứt bỏ được rồi, hóa ra là vẫn chưa.
Thế nhưng… anh lại nói anh có bạn gái.
Vậy tôi… phải làm một người em gái đúng nghĩa sao?
Lúc xe về đến nhà, tôi vừa mới khóc xong.
Tạ Triệt dỗ dành tôi suốt dọc đường, câu nào cũng "bảo bối", "bé cưng" khiến lòng tôi loạn cào cào.
Tuy không còn rơi nước mắt nhưng đôi mắt thì vẫn đỏ hoe sưng vù.
Xe vừa dừng lại là tôi đã vội chui khỏi lòng anh định chạy trốn, nhưng lại bị anh nắm tay giữ lại.
Không thoát nổi.
Đáng ghét.
Là anh bắt tôi làm em gái, giờ lại là người muốn tôi sinh con.
Sinh con đấy?!
Chuyện đó… là thứ mà một đứa “em gái” nên làm sao!?
Tôi giận không muốn nhìn mặt anh, cứ thế lao thẳng vào nhà.
Và rồi… Không để ý, tôi bị người ta ôm chầm lấy.
Lần này không phải Tạ Triệt.
Tôi được vòng tay mềm mại ấm áp siết chặt.
“Bé cưng, mẹ về rồi~ Có nhớ mẹ không nào?”
Tôi chớp mắt: “Mẹ?!”
Thì ra bố mẹ vừa đi du lịch về.
Hai tháng trời rong ruổi, cuối cùng cũng quay lại.
Tôi ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào: “Huhu mẹ ơi…”
Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, hai tháng qua xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi!
Mẹ nhìn tôi kỹ lưỡng, ngạc nhiên: “Con gầy quá rồi!”
Tôi: …
Không có đâu nha, con tăng hẳn… 2 ký lận đấy mẹ ơi.
“Ái chà.”
Mẹ thả tôi ra, lui về sau hai bước, nhìn kỹ hơn.
Rồi quay sang hỏi Tạ Triệt: “Tiểu Triệt, ai bắt nạt em gái con vậy? Mắt nó đỏ hoe kìa!”
Tạ Triệt mặt tỉnh bơ: “Con bắt nạt đó.”
Mẹ: ?
Anh không dừng lại ở đó, mặt không biến sắc thả quả bom nguyên tử: “Mộc Mộc có thai rồi, con là bố đứa bé ạ.”
Mẹ: ?
Ông bố mới vừa lạch bạch từ cửa bước vào: ?!