Chúc Vi Tinh làm ổ ở nhà mấy ngày, hôm nọ bỗng nhiên xách hộp sáo ra cửa.
Bà nội thấy thế, hỏi cậu: "Đi đâu?"
Chúc Vi Tinh nói: "Ngoài cổng ạ, luyện sáo một chút, đến giờ cơm tối con sẽ về."
Bà nội gật đầu.
Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Bà nội cần mua gì không? Lúc con về nhân tiện mua luôn ạ."
Từ khi xuất viện về nhà, biểu hiện của Chúc Vi Tinh vô cùng ngoan ngoãn lễ phép, cậu nghiêm túc xưng hô với bà là 'bà nội', so với quá khứ thì hoàn toàn không tưởng nổi. Một người từ trước đến giờ luôn thô lỗ cộc cằn muốn thay đổi lễ tiết thì đều phải theo trình tự mà học. Từ ngôn ngữ, cử chỉ tay chân, rồi hành vi từng cái một đều cần tiến bộ dần dần, mà Chúc Vi Tinh thì không, cử chỉ ăn nói thậm chí cả biểu cảm ánh mắt của cậu đều thay đổi long trời lở đất chỉ trong một đêm, như thể từ lúc sinh ra tự nhiên đã có, không hề làm bộ làm tịch bắt chước một cách miễn cưỡng gì hết. Nếu không phải do một tay bà nội nuôi cậu lớn, thì sẽ cho rằng cháu bà đã bị đánh tráo mất.
Tầm mắt bà nội dừng trên mặt cậu vài giây, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở Ngư Chu Nhai có một cửa hàng tạp hóa, con mua hai cân mì sợi về, sáng mai cho anh trai ăn sáng, nó thích ăn mì lắm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT