Sau một trận mưa, độ ẩm trong không khí tăng lên rõ rệt. Sáng sớm không còn khô hanh như trước mà trở nên trong lành, dễ chịu.

Giang Dung thích độ ẩm sau mưa. Theo lời Diêu Thư Lạc, cậu có lẽ cũng được xem như một người miền Nam.

Người dậy sớm thì có ăn.

Từ khi đến thế giới này, cậu đặc biệt thích bữa sáng ở nhà ăn số hai của Đại học Tần. Ở đó có món xíu mại mà cậu thích nhất, còn có đủ loại bún và mì với nhiều hương vị khác nhau.

Ở thế giới trước, cậu và bạn cùng phòng cũng khá hòa hợp, thỉnh thoảng còn mua đồ ăn sáng giúp nhau. Bạn học của cậu ai cũng chăm chỉ, thường dậy còn sớm hơn cả cậu. Nếu nhờ cậu mua giúp đồ ăn sáng thì chắc chắn là có chuyện bận, bình thường mọi người vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau. Ký túc xá của trường đại học thường được sắp xếp theo mô hình hai Alpha – hai Beta hoặc hai Omega – hai Beta. Khi Alpha và Omega đến kỳ động dục hoặc kỳ mẫn cảm, họ sẽ cần người giúp đỡ, và đây chính là lúc Beta phát huy vai trò của mình. Thực ra, hầu hết Alpha và Omega đều ít khi xảy ra mâu thuẫn với Beta.

Sau một thời gian quan sát, Giang Dung nhận ra mối quan hệ giữa “Giang Dung” và bạn cùng phòng rất bình thường, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt. Diêu Thư Lạc và Lý Nhất Châu duy trì mối quan hệ xã giao, dù làm gì cũng chẳng bao giờ rủ cậu theo. Thậm chí khi có sinh viên phòng khác đến chơi, họ cũng chọn cách phớt lờ sự tồn tại của cậu.

Không biết vì sao bọn họ lại trở nên xa cách như vậy.

Tuần đầu tiên khi mới đến đây, cậu chưa rõ tình hình, kiểu quan hệ này cũng giúp cậu có cái cớ để không bị soi xét. Nhưng lâu dần, cậu vẫn cảm thấy có chút cô đơn – ăn một mình, học một mình, đi thư viện cũng chỉ có một mình. Làm gì cũng chỉ có một mình.

Nhưng Giang Dung đã học được cách tự tìm niềm vui, tự an ủi chính mình.

Từ khi bố mẹ biết cậu không có khả năng phân hóa thành Omega, họ cũng chẳng còn quan tâm cậu nhiều nữa. Ở nhà, cậu như một người vô hình, ngay cả nụ cười mà bố mẹ dành cho anh họ Alpha cũng nhiều hơn đối với cậu.

Giang Dung tự nhủ: Không sao đâu Giang Dung, mày làm được mà.

Sau khi tự trấn an mình, cậu bắt đầu giải quyết bữa sáng. Đã xuyên đến đây rồi, không thể bạc đãi bản thân được. Hôm nay cậu gọi xíu mại nhân măng, nghe nói đây là món ăn phổ biến ở khu vực Giang – Chiết – Hỗ. Lần trước khi Diêu Thư Lạc và Lý Nhất Châu tranh luận về sự khác biệt ẩm thực Bắc – Nam, họ có nhắc đến món này. Thế giới này đúng là có nhiều món ngon quá.

Ăn được món yêu thích, tâm trạng Giang Dung cũng tốt hơn hẳn.

Cậu còn gọi thêm một bát bún gà. Trời lạnh rồi, phải uống một ngụm nước dùng nóng mới thấy ấm lòng, cả người cũng trở nên thư thái hơn.

Vừa ăn được một miếng, cậu liền nghe thấy tiếng xôn xao ở gần đó.

Giờ này có không ít sinh viên đến nhà ăn tìm đồ ăn sáng. Đại học Tần là một trong năm trường đại học hàng đầu cả nước, phần lớn sinh viên đều có tinh thần học tập chăm chỉ, ai cũng dậy rất sớm.

Giang Dung tò mò nhìn qua, liền thấy anh bạn cùng phòng có ngoại hình và khí chất nổi bật của mình đang vừa đi vừa gật đầu chào hỏi người khác.

Khóe môi Hạ Tư Minh khẽ nhếch lên, phản ứng cực kỳ lễ độ, phong thái nho nhã. Nhìn thì có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất lại rất lạnh nhạt, vì dù đối diện với ai cũng như nhau. Không phải chỉ cần cười một cái là có thể trở nên dịu dàng. Bản thân anh ta và người khác luôn có một ranh giới vô hình nhưng rất rõ ràng. Chính vì vậy, học trưởng Hạ – người khó tiếp cận nhất trường – lại trở thành đối tượng khiến vô số đàn em đắm chìm. Có người thậm chí còn mạnh dạn chặn anh ta lại khi đang xếp hàng mua đồ ăn sáng để xin WeChat. Có thể không xin được, nhưng chỉ cần được thấy nụ cười hoàn mỹ của học thần cũng đủ để khiến một ngày tràn ngập niềm vui.

Đôi khi, niềm vui đến rất đơn giản – một lời khen, một nụ cười.

Giang Dung chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục tập trung ăn sáng. Nhân vật nổi bật như vậy vốn chẳng liên quan gì đến cậu. Trước đây, trường đại học của cậu cũng có những nhân vật phong vân, nhưng hầu hết đều là Alpha hoặc Omega. Beta luôn là nhóm bị xã hội phớt lờ, dù có đẹp đến đâu cũng không có pheromone, vốn dĩ đã bị cô lập một cách tự nhiên.

Miệng thì suốt ngày kêu gọi nhân quyền, kêu gọi bình đẳng, nhưng thực chất, địa vị xã hội đã sớm bị chia thành ba bảy loại.

Đang mải suy nghĩ, bỗng có hai người đến ngồi đối diện cậu.

Một trong hai người cất giọng than vãn:

“Hạ Tư Minh, cậu có ý thức về độ hot của mình chút được không? Lần sau đến nhà ăn thì nhớ đeo khẩu trang luôn đi. Đôi giày tôi mới mua bị ai đó giẫm lên một dấu to tướng, sáng sớm đã thấy bực rồi.”

Đúng là nạn nhân vì Hạ Tư Minh quá nổi tiếng.

“Vậy cậu đừng đi cùng tôi.”

“Không được, đi cùng cậu, ngay cả hoa khôi cũng nói chuyện với tôi thêm hai câu.”

“Thế thì im miệng đi.”

Người đi cùng Hạ Tư Minh là Đinh Ngạn, bạn thân của anh ta.

Giang Dung ngồi đối diện họ, nhất thời không biết có nên chào hỏi hay không. Dù gì cũng là bạn cùng phòng, nhưng theo tính cách của “Giang Dung” thì chắc chắn sẽ giả vờ không thấy, ăn xong rồi mặt lạnh rời đi.

Lúc này, cậu cảm thấy hơi bối rối.

Chào hỏi hay giả vờ không thấy đây? Hay là cứ duy trì hình tượng “Giang Dung” đi, cứ mặt lạnh là được.

Bỗng nhiên, Hạ Tư Minh nhìn sang:

“Giang Dung, lát nữa chúng ta học ở đâu?”

Cậu biết ngay anh không phải vô tình ngồi đây.

“Tòa nhà Tư Minh.” Hình như sau khi khai giảng không lâu, Hạ Tư Minh đã đi thi đấu nên chưa học được mấy buổi, không nhớ phòng học cũng là chuyện bình thường.

Đinh Ngạn còn kinh ngạc hơn cả cậu: “Cậu ấy là bạn học của cậu?”

“Bạn cùng phòng.”

Đinh Ngạn chợt nhận ra câu trước của mình hơi bất lịch sự, bèn ồ lên: “À, cậu là người… trong suốt kia…”

Giang Dung tò mò: “Trong suốt gì?”

Cậu đoán Đinh Ngạn định nói là “người vô hình.”

“Giang Dung” lại mờ nhạt đến vậy sao?

“Giang Dung” lại trong suốt đến mức này sao?

Nhưng mà, một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải chịu ánh nhìn nhiều hơn người bình thường, không hòa nhập được với bạn học khác dường như cũng là chuyện bình thường. Mỗi người có xuất phát điểm khác nhau, sống chung với nhau không tránh khỏi sự so sánh.

Quần áo của “Giang Dung” hầu hết đều là đồ cũ, áo thun đã giặt đến mức mỏng đi, quần jean bền chắc cũng bạc màu vì giặt quá nhiều. Máy tính xách tay và điện thoại của cậu đều mua đồ cũ, trong khi hai bạn cùng phòng lại dùng toàn những thiết bị cao cấp hoặc đến từ các thương hiệu nổi tiếng. Không trách được vì sao “Giang Dung” lại trở thành người vô hình, không thu hút sự chú ý thì sẽ không ai để ý đến cậu.

Hạ Tư Minh liếc nhìn Đinh Ngạn một cái rồi chuyển chủ đề: “Phòng nào?”

Giang Dung: “Ba lẻ năm.” Cậu cúi đầu tiếp tục ăn mì, suốt quá trình chỉ phát ra tiếng hút mì khe khẽ, không nói gì thêm.

Hạ Tư Minh cũng không có gì để nói với cậu, hai người tiếp tục ăn sáng của mình.

Giang Dung ăn xong nhanh chóng, trước khi họ ăn xong đã thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời khỏi căng tin. Ra ngoài rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc bóng dáng Giang Dung khuất khỏi cửa căng tin, Hạ Tư Minh cũng vừa ăn xong, đẩy cốc sữa đậu nành đến trước mặt Đinh Ngạn.

Hạ Tư Minh: “Không uống nữa, cậu uống đi.”

Đinh Ngạn: “Không uống thì gọi làm gì?”

Hạ Tư Minh không giải thích.

Hạ Tư Minh: “Cậu uống hay không uống?”

Đinh Ngạn không phải kẻ không biết hưởng lợi, khác với Hạ Tư Minh thích uống cà phê vào buổi sáng.

“Không phải sáng tám giờ cậu phải làm một ly Americano đá à? Sao hôm nay lại đột nhiên muốn đến căng tin?”

Trường bọn họ có đủ loại nhà hàng, thậm chí còn có hai quán cà phê, Hạ Tư Minh là khách quen bên đó.

“Muốn đến, không được à?”

Đinh Ngạn không hiểu nổi suy nghĩ của anh, bèn chuyển sang chủ đề khác: “Bạn cùng phòng của cậu cô lập thật đấy, bao nhiêu người muốn đi cùng cậu mà cậu ta lại tránh cậu như tránh mãnh thú. Mỗi lần tôi đến phòng cậu, cậu ta cũng chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.”

Hạ Tư Minh không đáp, anh không thích bàn tán sau lưng người khác, huống hồ đối phương còn là bạn cùng phòng của mình.

Đinh Ngạn biết anh hông phải có đạo đức cao gì, chỉ là lười để tâm mà thôi. Nói thẳng ra là xem thường. Những người cùng lớp với anh không cùng đẳng cấp, thế nên cậu ta nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Cậu ta vốn là người lắm lời, miệng không thể nào ngừng nói: “Lão Hạ, hôm nay nước hoa của cậu sao lại có mùi đào thế? Cái nước hoa này cũng trừu tượng quá, xịt cho tôi một ít đi.”

Hạ Tư Minh nói: “Tôi không có sở thích dùng nước hoa mùi trái cây.”

Anh rất ít khi ở ký túc xá, cũng không để nước hoa trong phòng.

Đinh Ngạn nhất quyết truy hỏi đến cùng: “Vậy là mùi sữa tắm của cậu?”

Hạ Tư Minh: “Sữa tắm mua ở siêu thị, cùng loại với cậu.”

Đinh Ngạn bừng tỉnh: “Chậc, tối qua cậu đi hẹn hò, bị dính nước hoa của người ta đúng không?”

Hạ Tư Minh liếc cậu ta một cái: “Vô vị.”

Đinh Ngạn: “Sao lại vô vị được? Bạn học trong trường cậu xem chẳng ra gì, người bên ngoài cũng không lọt mắt cậu? Lẽ nào mấy năm đại học cậu định độc thân suốt?”

Hạ Tư Minh hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tôi nên để mắt đến ai?”

Câu hỏi này làm khó Đinh Ngạn.

Cậu ta chậc chậc hai tiếng: “Hoa khôi theo đuổi cậu mà cậu vẫn thờ ơ, không thích con gái à, chẳng lẽ cậu thích con trai?”

Hạ Tư Minh nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khó nắm bắt.

“Không có ai đáng để tôi lãng phí thời gian.”

Anh không nói thêm nữa mà đi về phía tòa nhà Tư Minh.

Đinh Ngạn: “Chậc, đợi tôi với!”

Đúng là nên để đám fan của anh thấy bộ mặt thật của thần tượng. Nhưng mà, có khi biết rồi, lại có thêm nhiều người lao vào hơn cũng nên. Con người vốn có ham muốn chinh phục mà.

Mấy ngày sau, Giang Dung tận mắt chứng kiến sức hút của nam thần học đường Hạ Tư Minh. Chỉ cần có lớp anh học, ngày nào cũng có rất nhiều người đứng chờ bên ngoài. Hễ là tiết học chung, giảng đường nhất định chật kín, và chỗ ngồi quanh Hạ Tư Minh gần như không còn trống.

Lúc này, cậu mới biết, vì quá được yêu thích, trước đây còn có nữ sinh đến tận ký túc xá để tỏ tình với anh. Từ học kỳ hai năm nhất, Hạ Tư Minh đã gần như không ở ký túc xá nữa, chỉ để lại giường ngủ, thỉnh thoảng mới về một lần.

Sức hút của Hạ Tư Minh ai cũng thấy rõ. Bản thân anh rất xuất sắc, nghe nói mới vào năm nhất đã được giáo sư đưa vào nhóm nghiên cứu. Môn chuyên ngành anh có thể không cần lên lớp, vừa khai giảng đã tham gia cuộc thi lập trình sinh viên toàn quốc, mang về giải nhất cho trường.

Mặc dù học cùng lớp với Giang Dung, nhưng hai người chưa từng có giao lưu gì. Mỗi khi đến lớp, Hạ Tư Minh đều bị bạn học vây quanh, vừa tan học đã rời đi với bạn bè, hoặc bị giáo sư gọi đi, bận đến mức chân không chạm đất.

Còn Giang Dung vẫn lặng lẽ tự học nền tảng mỗi ngày, ngày nào cũng khổ sở.

Với thân phận đặc biệt của một đứa trẻ mồ côi, mỗi tháng trường cấp trợ cấp ăn uống cho cậu, cộng thêm khoản hỗ trợ cho sinh viên nghèo của nhà nước, chỉ cần tiết kiệm một chút thì cũng đủ sống. Trước khi nắm vững chuyên ngành, cậu hoàn toàn không thể đi làm thêm.

Mỗi ngày cứ thế mà chịu đựng, nhưng cũng coi như có chút thành quả.

Sáng thứ Sáu có tiết chuyên ngành, giáo sư giao bài tập nhóm.

Giáo sư: “Thời gian làm bài là một tuần, lát nữa lớp trưởng sẽ phát đề tài, có năm đề, mỗi nhóm chọn một đề.”

Sau đó, họ tan học.

Sau đó nữa, lớp trưởng gửi các chủ đề bài tập nhóm vào nhóm chat.

Với trình độ cơ bản của mình, cậu hoàn toàn chưa thể tự lập trình, chứ đừng nói đến thuật toán hay chạy chương trình. Thật sự muốn kêu cứu.

Một cuối tuần thảm hại.

Ai sẽ chịu hợp tác nhóm với cậu đây? Trước đây “Giang Dung” đã làm bài tập nhóm thế nào?

Trong nhóm chat, không ít bạn học đã ghép nhóm xong.

Giang Dung gãi đầu, có chút hoang mang.

Hay là quay về hỏi Diêu Thư Lạc và Lý Nhất Châu? Thấy hai người đó vừa nhắn tin trong nhóm, chắc chưa tìm được nhóm.

Cậu uể oải trở về ký túc xá, nhưng lại thấy Hạ Tư Minh ở đó.

Nghĩ đến bài tập nhóm, cậu lấy hết dũng khí: “Hạ Tư Minh, cậu…”

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Tư Minh vang lên. Anh bắt máy: “Giáo sư, thầy tìm em ạ?”

Đợi anh nói xong, Giang Dung đã cúi đầu uống nước.

“Cậu vừa nói gì?”

Giang Dung lắc đầu: “Không có gì.”

Trông Hạ Tư Minh có vẻ rất bận, chắc không có thời gian làm bài tập nhóm với cậu, chuyện này đối với anh chỉ là trò trẻ con.

Hạ Tư Minh thu dọn vài quyển sách rồi rời đi, Giang Dung chán nản gục xuống bàn.

Hai người bạn cùng phòng khác cũng không có ở đây.

Diêu Thư Lạc không về, còn Lý Nhất Châu là sinh viên địa phương, từng nói cuối tuần phải về nhà mừng sinh nhật mẹ.

Giang Dung tiếp tục để ý xem có bạn học nào chưa có nhóm, cũng cân nhắc đến việc thuê người viết hộ để đối phó qua chuyện.

Cậu ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi vô thức xoa cổ. Dạo này cổ cậu lúc nào cũng đau nhức, không biết có phải do tư thế ngủ sai hay không?

Gần đến hoàng hôn, Giang Dung quyết định ăn tối xong sẽ đi thư viện. Nhưng khi vừa mở cửa, suýt nữa va phải Diêu Thư Lạc đang vội vã chạy về.

Diêu Thư Lạc cầm lấy điện thoại trên bàn, đột nhiên hỏi: “Giang Dung, dạo này trên người cậu lúc nào cũng có mùi đào, có phải quần áo bị dính nước ép đào mà chưa giặt sạch không?”

Giang Dung: “Quần áo của mình sạch mà.”

Diêu Thư Lạc: “Mấy ngày nay, mỗi lần đi ngang qua cậu đều ngửi thấy mùi này.”

Giang Dung cúi xuống ngửi ống tay áo, có mùi gì sao?

Diêu Thư Lạc: “Thôi, chắc mình ngửi nhầm, mình đi trước đây, cậu khóa cửa nhé.”

Nói xong, cậu ta vội vã rời đi như có chuyện gấp.

Giang Dung đoán có lẽ cuối tuần này Diêu Thư Lạc cũng không quay lại ký túc xá. Cậu ấy có người yêu, cuối tuần đều ở bên người yêu.

Ở chung phòng ký túc, vì phép lịch sự và cũng là cùng chia sẻ không gian sống, Diêu Thư Lạc thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cậu, nhưng không nhiều.

Bây giờ lại có thể tận hưởng căn phòng một mình.

Ừm, cũng không tệ.

Không có ai trong ký túc, Giang Dung quyết định không đi thư viện nữa.

Cậu xem video hướng dẫn học đến tận gần mười một giờ, rồi đi tắm chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Ban đầu định lướt điện thoại một lúc để tìm hiểu thêm về những điều chưa biết trong thế giới này, nhưng chẳng hiểu sao toàn thân lại cảm thấy đau nhức.

Phát sốt rồi sao?

Vừa định bước lên giường tầng, điện thoại bỗng reo lên.

Không ngờ là cuộc gọi thoại từ Diêu Thư Lạc.

Cậu nhấn nút nghe, lập tức bị tiếng nhạc ầm ĩ chói tai cùng những âm thanh hỗn loạn vang lên trong tai.

Tiếng khóc của Diêu Thư Lạc vang lên: “Hu hu hu, Lý Nhất Châu, mau đến đón tớ đi!”

Giang Dung tưởng mình nghe nhầm: “Diêu Thư Lạc? Mình không phải Lý Nhất Châu.”

Diêu Thư Lạc không đáp lại câu này, mà chỉ hét vào điện thoại: “Lý Nhất Châu, cái tên khốn kiếp nhà cậu, tớ đang ở quán bar Giang Nam gần trường, mau đến đây đi, ông đây thất tình rồi!”

Giang Dung nhanh chóng tra cứu vị trí, rồi nói: “Được, đợi mình một chút.”

Có vẻ như Diêu Thư Lạc đã say bí tỉ, nhưng vẫn còn biết gửi định vị. Chẳng lẽ thất tình thì cần phải uống đến mức này sao?

Giang Dung vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Cậu nghĩ mình chắc chỉ sốt nhẹ thôi, cứ đón người về trước rồi sẽ đi mua thuốc hạ sốt.

Nhưng cậu mơ hồ cảm thấy cơn sốt này đến rất kỳ lạ, có gì đó không ổn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play