Ngày đầu tiên chuyển xuống hàng ghế cuối cùng của lớp 11A1, Tịnh Vy cảm thấy mọi thứ thật khác biệt. Không còn ánh nhìn nghiêm túc từ thầy cô, không còn cảm giác bị soi xét bởi những cặp mắt từ phía sau. Nhưng thứ khiến cô khó chịu nhất lại là người bạn cùng bàn mới – Vũ Minh. Cậu ta là kiểu học sinh “khó ưa” trong mắt Vy: áo sơ mi không cài khuy trên cùng, giày thể thao lấm lem bụi đất, và đặc biệt là nụ cười nửa miệng trêu chọc người khác.
"Này, đừng đụng vào vở tớ." Vy nhíu mày khi thấy Minh vô tư đẩy quyển vở cô sang một bên để gác tay lên bàn. Minh nhún vai: “Bàn chật mà, chia sẻ chút có chết ai đâu.”
Từ ngày đó, hàng ghế sau bắt đầu trở thành nơi diễn ra những trận chiến nhỏ: tranh nhau chỗ, giành viết bảng, thậm chí là giành nhau tiếng thở dài. Nhưng cũng từ đó, Tịnh Vy bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt quanh mình – như việc Minh luôn âm thầm nhường cô bóng râm dưới tán cây giờ ra chơi, hay thỉnh thoảng dúi vào tay cô một viên kẹo khi cô buồn ngủ trong giờ Lý.
Không ai ngờ rằng, từ một hàng ghế bị xem là "góc ồn ào" nhất lớp, lại trở thành nơi bắt đầu của một mối quan hệ đầy cảm xúc.
Tịnh Vy không thể chịu nổi tiếng cười của Vũ Minh trong giờ Văn. Khi cô đang chăm chú viết bài nghị luận, cậu ta lại thì thầm nói chuyện với nhóm bạn phía sau, khiến cô phải xoay người lại và nghiêm giọng: “Cậu làm ồn quá đấy, có để người khác học không?” Minh nhún vai, cười khẩy: “Lớp học chứ có phải thư viện đâu.”
Từ hôm đó, “cuộc chiến lạnh” bắt đầu. Tịnh Vy không nói một lời nào với Minh, thậm chí còn xin cô chủ nhiệm đổi chỗ – nhưng bị từ chối vì lý do “giữ sự cân bằng học tập trong lớp”. Không còn cách nào khác, cô đành học cách chịu đựng… và rồi dần nhận ra Minh không phải chỉ có tiếng cười và lời nói đùa.
Có lần, khi cô quên bài kiểm tra Toán, chính Minh đã lén đưa cho cô một mảnh giấy nhắc công thức. Cô tròn mắt ngạc nhiên, còn Minh chỉ nháy mắt: “Cứ coi như tớ trả nợ vụ kẹo hôm bữa.”
Dù chưa hết khó chịu, nhưng từ hôm đó, Vy bắt đầu thôi ghét tiếng cười của Minh. Có điều gì đó trong ánh mắt cậu khiến cô thấy… không hoàn toàn là phiền phức.
Buổi kiểm tra Sinh học hôm ấy, trời đổ mưa, và cả lớp chìm trong tiếng sột soạt của bút viết. Tịnh Vy đang mải mê ghi chép thì bắt gặp ánh mắt Vũ Minh nhìn sang. Cô cau mày, tưởng cậu định quay bài thì bất ngờ thấy Minh rút ra một mảnh giấy, nhưng không phải để gian lận – mà là ghi chú công thức giúp bạn ngồi bàn trên. Vy khựng lại, ánh mắt đổi khác.
Giờ ra chơi, cô hỏi: “Cậu… thường xuyên giúp người khác học à?” Minh gãi đầu, lúng túng: “Thì… thấy họ cần thì giúp thôi. Có gì đâu mà ngạc nhiên?”
Lần đầu tiên, Tịnh Vy thấy cậu bạn ngồi cùng bàn không đơn giản như cô nghĩ. Sau mỗi lớp vỏ bất cần là sự quan tâm âm thầm, đôi khi rất tinh tế. Cô bắt đầu quan sát Minh nhiều hơn – từ cách cậu giúp lớp trưởng dọn dụng cụ thí nghiệm đến việc âm thầm bỏ rác vào thùng sau mỗi giờ ăn sáng.
Bí mật lớn nhất không phải là việc Minh học giỏi hơn cô nghĩ, mà là cảm xúc của cô đang dần thay đổi – một cách nhẹ nhàng, lặng lẽ như mưa đầu mùa.
Cô giáo dạy Hóa ghép nhóm theo chỗ ngồi – và thế là Tịnh Vy và Vũ Minh chính thức thành một cặp học nhóm. Ban đầu, cả hai đều tỏ ra miễn cưỡng. Minh bĩu môi: “Tớ học nhóm tệ lắm đấy.” Vy thì lặng lẽ đặt sách lên bàn, không nói gì.
Chiều hôm đó, họ hẹn nhau ở thư viện trường. Minh đến muộn, tóc còn vương vài giọt mồ hôi vì mới chạy vội từ sân bóng. Vy nhìn cậu đầy trách móc, nhưng không nói gì. Trong lúc học, Minh liên tục đặt câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng Vy vẫn kiên nhẫn giải thích. Có lúc cô bật cười khi thấy cậu nghiêm túc ghi chép, lông mày cau lại như đang thi đại học.
Kết thúc buổi học, Vy nói nhỏ: “Cậu không tệ như cậu nghĩ đâu.” Minh nhướng mày: “Cậu đang khen tớ à?” Cô quay mặt đi, che giấu nụ cười.
Lần đầu học nhóm ấy, không chỉ là dịp để hai người hiểu nhau hơn mà còn là khoảnh khắc khiến họ xích lại gần hơn – một cách tự nhiên và ấm áp.
Ngày thi đấu bóng rổ, Minh là cầu thủ chủ chốt của đội 11A1. Cậu vốn không để tâm đến khán giả, nhưng hôm đó, giữa đám đông, cậu bất ngờ nhìn thấy Tịnh Vy đứng cầm bảng cổ vũ với dòng chữ: “Cố lên, số 10!” – đúng số áo của cậu.
Trái tim Minh đập lạc nhịp. Cậu chơi cực kỳ hăng hái, ghi liên tiếp ba điểm và dẫn dắt đội chiến thắng. Sau trận, cậu tiến lại chỗ Vy, mồ hôi ướt đẫm, nhưng ánh mắt sáng rực: “Cậu mang may mắn đến thật đấy.” Vy đỏ mặt: “Tớ chỉ muốn… cổ vũ bạn cùng bàn thôi.”
Hôm ấy, Minh không chỉ thắng trận bóng, mà còn thắng được một góc nhỏ trong trái tim Tịnh Vy. Và có lẽ, Vy cũng chẳng còn che giấu sự quan tâm đặc biệt dành cho cậu bạn ngồi ghế sau nữa.
Sau trận bóng, tin đồn về “cặp đôi hàng ghế sau” lan khắp lớp. Một số bạn trêu chọc, số khác thì bàn tán sau lưng. Tịnh Vy cảm thấy khó xử, còn Minh thì… im lặng bất thường.
Một ngày nọ, Vy bắt gặp Minh đang nói chuyện thân thiết với một nữ sinh lớp bên. Cảm xúc rối bời, cô không hỏi, cũng không nói. Cô bắt đầu giữ khoảng cách, thậm chí đổi giờ trực nhật để khỏi phải chạm mặt.
Minh nhận ra điều đó. Một buổi chiều, cậu nhắn tin ngắn ngủi: “Tớ không thích ai khác. Cậu hiểu sai rồi.” Nhưng Vy không trả lời. Cô cần thời gian, nhưng trái tim lại không chịu yên.
Hiểu lầm nhỏ, nhưng lại khiến cả hai lùi xa. Dù cùng ngồi một bàn, khoảng cách bỗng như dài ra hàng cây số.
Một buổi sáng đầu đông, Tịnh Vy đến lớp sớm và bất ngờ thấy trong ngăn bàn có một bức thư tay. Nét chữ quen thuộc. Là Minh viết.
Trong thư, cậu kể về những lần trốn học để chơi bóng, về cảm giác khi được Vy cổ vũ, và cả sự ngại ngùng khi thấy tin đồn làm cô buồn. “Tớ không biết tình cảm này gọi là gì, chỉ biết là… hàng ghế sau sẽ rất trống nếu thiếu cậu.”
Vy đọc đến câu đó, nước mắt rơi. Không ai trên đời từng nói với cô điều gì nhẹ nhàng mà thấm vào tim đến vậy.
Ngày hôm sau, cô bước vào lớp, ngồi xuống ghế, nhìn Minh và mỉm cười: “Ngăn bàn cậu giữ sạch sẽ lắm đấy.” Minh sững người, rồi cười đáp lại – nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu đông.
Ngày tốt nghiệp đến, lớp học rộn ràng tiếng cười và nước mắt. Cô chủ nhiệm yêu cầu cả lớp chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm. Tịnh Vy và Vũ Minh vẫn ngồi cùng hàng ghế sau, như suốt năm qua.
Trước ống kính, Vy nhẹ nhàng tựa vai Minh, còn cậu giơ hai ngón tay tạo dáng tinh nghịch. Bức ảnh lưu giữ một khoảnh khắc không thể lặp lại – vô tư, trẻ trung và đầy cảm xúc.
Hôm đó, họ cùng nhau viết lưu bút, trao nhau lời chúc. Minh viết cho Vy: “Cảm ơn cậu đã ngồi cùng tớ suốt năm lớp 11. Nếu được, tớ muốn ngồi cạnh cậu… thêm vài năm nữa.”
Vy đọc xong, mỉm cười, cất bức lưu bút vào cặp. Một phần ký ức thanh xuân đã khép lại, nhưng không có nghĩa là kết thúc.
Năm năm sau, Tịnh Vy trở về trường cũ để dự lễ tri ân 20 năm thành lập. Cô bước vào lớp 11A1 ngày xưa, nơi bàn ghế vẫn còn y nguyên. Hàng ghế sau, chỗ cô và Minh từng ngồi, vẫn còn vài dòng chữ khắc bằng bút chì mờ: “Vũ Minh + Tịnh Vy = Hàng ghế sau”.
Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Tớ cứ nghĩ cậu sẽ không đến.” Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt Minh – giờ là thực tập sinh ngành Sư phạm, vừa được phân về chính ngôi trường ấy.
“Cậu nhớ bức thư trong ngăn bàn năm ấy chứ?” Minh hỏi. Vy gật đầu, mỉm cười: “Tớ vẫn giữ nó.”
Cả hai ngồi xuống hàng ghế cũ, giữa không gian im ắng của lớp học. Một chương mới mở ra, nhưng cảm xúc xưa vẫn nguyên vẹn như lần đầu.
Vì một lần ngồi cạnh nhau, cả đời vẫn nhớ.
___________