[Hệ thống 06 thông báo, đang tải thế giới… Xẹt xẹt… Tải thất bại, thế giới từ chối truy cập…]
[Hệ thống 01 thông báo, đang tải thế giới… Từ chối tải…]
[Hệ thống 07 thông báo, thế giới…Hệ thống bị tấn công, cảnh báo…]
[Hệ thống 521 thông báo, đang tải thế giới, tải thành công, đang truyền ký ức…]
Mùa thu tháng chín, vốn nên là những ngày cuối thu mát mẻ trong lành, thế nhưng mặt trời treo trên đỉnh đầu lại nóng rát thiêu đốt mặt đất, giống như vẫn còn đang ở trong cái mùa hè có thể rán chín trứng trên đường vậy. Cái nóng khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ cần dính chút nắng cũng khiến ai nấy chỉ mong được chui vào bóng râm dưới tán cây.
Trong những ngày như thế này, bình thường chẳng mấy ai muốn ra khỏi nhà. Thế nhưng trong khuôn viên trường đại học rợp bóng cây này lại rộn ràng nhộn nhịp. Người qua lại đủ mọi lứa tuổi, phần lớn từ cổng trường bước vào đều kéo theo vali, tiếng bánh xe lăn lộc cộc càng khiến cho cái nóng như thiêu như đốt thêm phần ngột ngạt.
“Xin chào, cho hỏi khoa Quản trị Kinh doanh ở đâu vậy ạ?”
“Đây là bản đồ, vị trí ở đây, cầm lấy nhé.”
“Cảm ơn.”
“Bạn mang nhiều đồ vậy, để mình giúp một tay cho…”
“Khoa tiếng Trung ở bên này, bạn học ơi bạn đi nhầm rồi…”
Ngày khai giảng của tân sinh viên Đại học A, nói là người đông như trẩy hội cũng không ngoa. Trải qua kỳ thi đại học hồi tháng sáu, rồi lại chờ đợi kết quả, nhận được giấy báo trúng tuyển, cuối cùng đặt chân vào ngôi trường danh tiếng top đầu cả nước, dường như mọi thứ đã được định sẵn.
“Nóng quá đi mất.” Một nam sinh trong đội đón tân sinh viên nói.
“Chú ý hình tượng chút đi, đàn anh, đừng để lại ấn tượng xấu cho mấy em gái tân sinh viên mới đến đó.” Nữ sinh đứng bên cạnh cũng mặc áo ngắn tay, vừa dùng tờ bản đồ giấy quạt gió vừa nói: “Kẻo rồi bốn năm đại học chẳng thoát nổi kiếp độc thân đâu.”
Chiếc áo thun giống nhau có in tên trường Đại học A để tân sinh viên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Nam sinh ho nhẹ một tiếng, cố nhịn không lấy bản đồ ra quạt, khi thấy có một tân sinh viên đang rụt rè tiến lại gần lập tức ngăn cô gái lại và nói: “Chú ý hình tượng chút đi, đàn em, coi chừng thật sự ế hết bốn năm đó nha.”
Nữ sinh chẳng thèm dừng động tác quạt, đáp: “Em thì chả sao cả, miễn đừng giống như Tạ Bách Viễn là được, em chẳng để ý gì đâu.”
“Được thôi, thế thì xác định em phải độc thân suốt kiếp rồi đó, trong một đống người chưa chắc đã kiếm được một người như hội trưởng, lần này có vẻ cũng khó mà có…” Nam sinh vừa đưa bản đồ cho tân sinh viên, vừa chỉ đường, nói chuyện phiếm vài ba câu để xoa dịu sự bức bối trong thời tiết nóng nực. Nhưng khi ánh mắt anh lướt qua người vừa kéo vali bước chân vào cổng trường thì lập tức sững lại.
Mặt trời chói chang, người nào cũng khó tránh khỏi mồ hôi nhễ nhại. Người mặc áo màu nhạt còn đỡ, nhưng áo màu đậm thì bị mồ hôi thấm ướt, loang lổ như mang theo cả mùi mồ hôi khiến người khác không muốn lại gần.
Tân sinh viên đậu vào Đại học A phần lớn là những người sống mặc kệ đời, không mấy bận tâm đến ngoại hình ăn mặc, lại mang theo vẻ mặt non nớt và háo hức, nhìn một cái là có thể phân biệt được biết người mới nhập học và các anh chị khóa trên.
Thế nhưng dường như mồ hôi nhếch nhác cũng chẳng hề bám được vào thanh niên vừa bước vào trường kia, lập tức thu hút không ít ánh mắt đánh giá.
Giày thể thao trắng tinh, quần dài màu sáng, bên ngoài là chiếc áo khoác trắng mỏng nhẹ để mở cúc, lộ ra áo phông sáng màu bên trong. Cậu rất cao, ước chừng hơn một mét tám, nhưng tất cả đó vẫn chưa phải là điều nổi bật nhất.
Điểm thu hút chính là khuôn mặt với hàng lông mày đen nhánh sắc nét, tuy dày nhưng không hề có cảm giác bị thô, cứ như thể được phác họa tinh tế bằng bút mực, từng đường nét đều rất đẹp mắt. Môi hồng răng trắng, vẻ đẹp sắc nét, giữa cái nắng gay gắt lại dường như không dính lấy chút mồ hôi nào, toát lên vẻ mát mẻ trong trẻo, nhưng lại khiến những ánh mắt nhìn trộm cậu như nóng thêm vài phần.
“Đừng trách anh không nhắc em nha, chú ý hình tượng đó.” Nam sinh đang phụ trách đón tân sinh viên có chút bất ngờ, nghĩ đến câu “hạc giữa bầy gà”, quay đầu cười gian nói với cô gái vẫn đang phẩy gió.
“Nắng nóng muốn chết, chú ý cái rắm, cứ thế này thì lớp trang điểm của em cũng sắp bị trôi sạch rồi…” Nữ sinh bực bội than thở nhưng đột nhiên dừng lại bởi một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Chào đàn anh, có thể cho em xin một tấm bản đồ được không?” Thẩm Thuần nhìn nam sinh đang mặc đồ chào mừng tân sinh viên.
“Em thuộc khoa nào vậy?” Nam sinh liếc nhìn cô gái bên cạnh như đang chuyển động chậm lại, cố nén cười nhìn cậu con trai đang kéo hành lý trước mặt, trong lòng cảm thán vì ngoại hình quá xuất sắc của cậu.
Nhìn từ xa đã thấy rất ngầu và đẹp trai, ngũ quan không chút khuyết điểm, lại đến gần mới phát hiện bản thân không nhìn nhầm. Không nói mặt khác, chỉ riêng đôi mắt đào hoa như sinh ra đã mang theo ý cười ấy thôi cũng đủ biết năm nay các em gái không còn để mắt đến mấy anh khóa trên nữa rồi, nói không chừng mấy đàn chị cũng chưa chắc còn để ý họ.
Đúng là số khổ mà, có một Tạ Bách Viễn còn chưa đủ, giờ lại thêm một cậu em như “hạc giữa bầy gà”, đúng là không chừa cho mấy đàn anh như bọn họ một con đường sống nữa mà.
Xung quanh có vô số ánh mắt âm thầm đánh giá, Thẩm Thuần cứ làm như không thấy gì, mở miệng nói: “Khoa Quản trị Kinh doanh ạ.”
“Em cũng thuộc khoa Quản trị Kinh doanh á?” Nữ sinh bên cạnh cuối cùng cũng ngừng động tác chậm chạp lại, ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Thuần nhìn cô, mỉm cười: “Chị cũng học cùng khoa với em ạ?”
“À, không, chị học khoa Tiếng Anh…” Cô gái nhanh chóng giấu tấm bản đồ bị quạt gió đến nhăn nhúm xuống phía dưới xấp bản đồ còn lại, giọng nói mang theo chút nhiệt tình: “Nhưng chị biết chỗ đó ở đâu, chị có thể dẫn em đi.”
Giữa hàng ngàn người cuối cùng cũng xuất hiện một mầm non xuất sắc, non nớt, ngây thơ, đầy sức sống, vậy thì đừng trách chị đây ra tay nhé.
“Có làm phiền chị quá không ạ?” Thẩm Thuần nói.
Tân sinh viên nhập học nếu có người dẫn đường sẽ tiện hơn rất nhiều so với tự mình xoay xở, điều này ai cũng biết.
“Không phiền, không phiền đâu.” Cô gái đưa hết xấp bản đồ trong tay cho nam sinh bên cạnh, cười nói: “Đi theo chị nào.”
“Cảm ơn chị.” Thẩm Thuần lễ phép cảm ơn rồi bước theo sau.
“Có cần chị giúp em kéo hành lý không?” Cô gái hỏi.
“Không cần đâu ạ, em tự mang được.” Thẩm Thuần mỉm cười trả lời.
Tuy muốn tiện lợi nhưng có một số việc vẫn nên tự mình làm thì hơn.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cười nói vui vẻ. Nam sinh hỗ trợ tân sinh viên nhìn xấp bản đồ trong tay, khóe miệng giật giật: “Gặp trai đẹp một cái là mất nhân tính luôn rồi.”
Mấy em đẹp trai đã tới rồi, chắc mấy em xinh gái cũng không còn xa nữa đâu.
Trong khuôn viên trường vẫn đông nghịt người, tiếng ồn ào không dứt. Thế nhưng nơi Thẩm Thuần đi qua luôn đột ngột yên lặng trong chốc lát, sau đó lại có không ít ánh mắt âm thầm dõi theo, đánh giá.
“Anh chàng kia cũng là tân sinh viên Đại học A à? Đẹp trai quá trời luôn.”
“Đẹp trai thế thì chắc có bạn gái rồi nhỉ.”
“Nhìn đã mắt ghê, cảm ơn nỗ lực của bản thân lúc trước vì đã cố gắng để đậu vào trường này.”
“Cậu nghĩ nếu mình lại gần xin info thì cậu ấy có cho không?”
“Thường thì sẽ bị từ chối thôi.”
“Không biết học khoa nào nhỉ.”
“Trông đẹp trai thế sau này chắc chắn sẽ có tin tức trên Tieba thôi.”
[Ký chủ, cậu được hoan nghênh quá trời luôn đó nha.] Hệ thống 521 nghe được những lời xì xào thì lên tiếng.
[Chuyện này là do gương mặt thôi.] Thẩm Thuần cười nói.
Con người vốn sinh ra đã yêu cái đẹp, mà cậu thì chỉ vừa hay sở hữu ưu thế đó mà thôi.
Khoa Quản trị Kinh doanh cách cổng trường không xa, đi bộ mười mấy phút là tới chỗ đón tân sinh viên rồi.
Bóng cây râm mát cả một vùng, chỉ là theo làn gió khẽ lay, những vệt nắng vẫn lọt qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất, chiếu lên người thanh niên đang ngồi viết kia, tạo nên một vẻ đẹp trong trẻo lạ thường.
Vẫn là chiếc áo phông trắng đơn giản, chỉ có thêm mấy chữ “Quản trị Kinh doanh” trước ngực nhưng khoác lên người thanh niên dáng ngồi thẳng tắp kia, lại như một làn gió mát sau cơn mưa hè, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Ngón tay thon dài cầm bút, hàng mi khẽ rủ, trên mặt không mang theo chút ý cười nào, vậy mà trước mặt anh những người chờ đợi vẫn xếp thành một hàng dài.
“Bên cạnh cũng làm thủ tục được mà.” Nam sinh đặt bút xuống, nhìn những người xếp hàng phía sau nói: “Không cần phải dồn hết vào đây đâu.”
Có một số người rõ ràng là đến vì anh, cũng có một số chỉ là theo đám đông xếp hàng, nghe anh nói vậy thì tách ra bớt, khiến hàng người ở chỗ anh vơi đi đáng kể.
“Đàn anh, em xin phương thức liên lạc của anh được không ạ?” Một nữ sinh nhận xong giấy tờ của mình, ngượng ngùng hỏi.
“Đây này.” Nam sinh dùng bút chỉ vào tấm bảng nhỏ đặt bên cạnh, trên đó có ghi số điện thoại.
“Em cảm ơn đàn anh ạ.” Nữ sinh dùng điện thoại chụp lại, mặt đỏ bừng đứng dậy rời đi, quay lưng đi rồi mà mắt vẫn ánh lên vẻ phấn khích và vui sướng.
“Tân sinh viên bây giờ mạnh dạn thật.” Nữ sinh dẫn Thẩm Thuần đến không khỏi cảm thán.
Thẩm Thuần khẽ bật cười, nữ sinh kia ngẩng đầu hỏi cậu: “Em cười cái gì?”
“Không có gì, đến nơi rồi, cảm ơn đàn chị.” Thẩm Thuần cười đáp.
Người có ngoại hình không tệ được xin số liên lạc cũng là chuyện thường nhưng số điện thoại cho đi chưa chắc đã là số hay dùng, không từ chối cũng không bị làm phiền, vẹn cả đôi đường.
Nhân vật công chính, Tạ Bách Viễn, vừa đặt chân vào đại học A, cuối cùng thì cậu cũng gặp được đối tượng nhiệm vụ còn lại rồi.
“Không có gì đâu, này, đàn em, có muốn thêm phương thức liên lạc không, sau này có chuyện gì có thể hỏi chị.” Đàn chị cười nói.
“Được, cảm ơn đàn chị ạ.” Thẩm Thuần lấy điện thoại ra kết bạn.
Nữ sinh lấy được số liên lạc rồi rời đi, Thẩm Thuần thì chọn một hàng ngắn hơn, kệ những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình, cậu đứng vào cuối hàng, ánh mắt như vô tình lướt qua Tạ Bách Viễn.
Tạ Bách Viễn, sinh viên năm ba của khoa Quản trị Kinh doanh, đồng thời là hội trưởng hội sinh viên trường, học giỏi, thể thao cừ, ngoại hình đẹp, ở khuôn viên đại học A này mà nói, anh chính là nam thần trường học thì cũng không nghoa.
Anh và nhân vật thụ chính Hứa Trạch cũng tình cờ quen nhau trong đợt đón tân sinh viên này, lần đầu gặp mặt Tạ Bách Viễn không mấy ấn tượng với Hứa Trạch nhưng Hứa Trạch lại trúng tiếng sét ái tình với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu đàn em có vẻ ngoài bình thường đem lòng yêu mến một người nổi tiếng trong trường, từ thầm thương trộm nhớ, lén lút quan sát, rồi đến can đảm theo đuổi, dù bị từ chối vẫn không hề nản lòng, cuối cùng Tạ Bách Viễn cũng đồng ý ở bên cậu.
Nếu câu chuyện dừng lại ở đây thì đó thực sự là một đoạn nhân duyên khá tốt đẹp.
Nhưng sự phát triển của sự việc lại không như nhiều người nghĩ, Tạ Bách Viễn quá ưu tú, anh luôn bị rất nhiều người chú ý, ngưỡng mộ, theo đuổi. Mặc dù trong thời gian yêu đương anh đã từ chối mọi sự mập mờ nhưng tất cả những điều này đều khiến Hứa Trạch cảm thấy bất an.
Người có thể bước chân vào đại học A ít nhiều đều từng được người xung quanh khen một câu thông minh, khen một câu con cưng của trời, thế nhưng khi những người giỏi nhất đều tụ tập lại với nhau thì cái giỏi từng có dường như cũng trở nên bình thường.
Việc kiểm tra điện thoại, dò xét hành tung trở thành chuyện như cơm bữa. Thậm chí Hứa Trạch còn cảnh giác với bất kỳ ai tiếp cận Tạ Bách Viễn, tình yêu dần trở nên ngột ngạt, mất đi hương vị ban đầu. Giọt nước tràn ly khiến mối tình tan vỡ chính là lời chia tay mà Tạ Bách Viễn nói ra, một phút bốc đồng, máu chảy đầm đìa, cuối cùng làm hại cả hai người.
Mối duyên kiểu này thì thuộc về tổ Cắt Duyên ở thế giới căn nguyên. Mục đích Thẩm Thuần đến thế giới này chính là để cắt đứt sợi dây tơ hồng này.
[Lần đầu tiên làm nhiệm vụ kiểu này, có kinh nghiệm của tiền bối nào có thể cung cấp không?] Thẩm Thuần ngồi xuống đối diện xéo Tạ Bách Viễn rồi hỏi.
[Đang tìm kiếm thông tin cho cậu.] 521 tận tình đáp: [Đã tìm thấy một ký chủ có đánh giá rất cao, người này đã dùng tiền trở thành ân nhân của một người trong số họ, dùng tiền đưa người đó ra nước ngoài, dùng tiền…]
[Cảm ơn, không có giá trị tham khảo gì hết.] Thẩm Thuần cười nói.