“A Mạch……” Lạc Thanh Hoan xấu hổ đến mức có thể đào ra được cả ba phòng một sảnh. Trời ơi, cô phải giải thích với Tuyết Mạch thế nào đây? Vừa nhìn thấy cái đuôi xù lông ấy là cô chẳng còn tí sức chống cự nào nữa cả.
Tuyết Mạch rất biết cách lấy lòng cô. Cậu lập tức dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô: “Chị thấy cái đuôi của em… xấu lắm sao?”
Cậu nhân lúc cô còn áy náy, không ngại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Chưa đợi Âu Dương Tuyệt, Dung Diệp, Tiêu Dật và Dạ Khinh Trần kịp nhắc nhở, tay Lạc Thanh Hoan đã nhanh chóng phủ lên cái đuôi của Tuyết Mạch. Trùng hợp đến không tưởng, tay ngọc của cô vừa chạm vào lại đúng ngay chỗ nhạy cảm nhất của loài xà—vị trí mẫn cảm tuyệt đối.
Chỉ trong chớp mắt, Tuyết Mạch liền phát ra một tiếng rên rỉ vui thích — mềm mại, kéo dài, như âm điệu nũng nịu.
Dù đã ra sức kiềm chế, nhưng tiếng kêu ấy cũng khiến sắc mặt của bốn người Âu Dương Tuyệt, Dung Diệp, Tiêu Dật và Dạ Khinh Trần đồng loạt tối sầm lại.
Lạc Thanh Hoan bừng tỉnh, đôi tai đỏ rực lên. Bàn tay chị như bị phỏng, vội rụt về, gương mặt đỏ bừng như tôm luộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT