Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một tin nhắn WeChat đơn giản lại có thể khiến tôi mất ngủ cả đêm. Tin nhắn của Hạo Nhiên, ngắn gọn đến mức khô khan, cứ hiện lên trong đầu tôi như một đoạn nhạc bị kẹt. “Tiểu An, mai mang tài liệu về tái chế đến nhé. – Hạo Nhiên.” Tôi đọc đi đọc lại, tự hỏi cậu ấy có ý gì đặc biệt không, hay chỉ là lời nhắc nhở công việc. Cuối cùng, tôi tự mắng mình ngốc nghếch, ném điện thoại sang một bên và kéo chăn trùm đầu. Nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch, như thể biết trước rằng những ngày tới sẽ không bình yên.Sáng hôm sau, tôi đến trường với đôi mắt thâm quầng. Tiểu Nguyệt nhận ra ngay, lập tức tra khảo. “Tiểu An, đêm qua cậu làm gì mà mặt mày như gấu trúc thế? Đừng nói là thức trắng vì tin nhắn của Hạo Nhiên nha!” Cô nàng nháy mắt, giọng đầy phấn khích.“Đừng có tưởng bở!” Tôi lườm cô, nhưng mặt đã đỏ lên. “Tớ chỉ… ôn bài khuya thôi.” Tiểu Nguyệt cười phá lên, rõ ràng không tin, nhưng may mắn là chuông vào lớp vang lên, cứu tôi khỏi màn tra tấn.Cả ngày hôm đó, tôi cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng đầu óc cứ trôi về dự án nhóm chiều nay. Làm việc với Hạo Nhiên, A Kiệt và Tiểu Nguyệt nghe thì vui, nhưng tôi không chắc mình sẽ cư xử tự nhiên thế nào khi đối diện cậu ấy. Đặc biệt là sau vụ cuốn sổ nhật ký. Cậu ấy đã đọc gì trong đó? Có đọc đoạn tôi viết về lần cậu ấy chơi bóng rổ, mồ hôi lấp lánh dưới nắng, khiến tôi ngẩn ngơ không? Chỉ nghĩ thôi, tôi đã muốn đào hố chui xuống. Buổi chiều, nhóm chúng tôi tụ tập ở phòng học trống để tiếp tục bàn về dự án tái chế rác thải. Tôi mang theo một xấp tài liệu dày cộp, kết quả của việc lục lọi trên mạng cả tối qua. Hạo Nhiên đến muộn, bước vào với chiếc áo đồng phục hơi nhàu và mái tóc rối nhẹ. Cậu ấy đặt một túi trà sữa lên bàn, giọng bình thản: “Mua cho cả nhóm. Làm việc căng thẳng thì uống cái này cho tỉnh.”Tiểu Nguyệt reo lên, lập tức giật lấy một ly. “Hạo Nhiên, cậu đúng là thiên thần! Tiểu An, sao không cảm ơn người ta đi?” Cô nàng huých vai tôi, cười gian xảo.Tôi lúng túng, lí nhí: “Cảm… cảm ơn.” Hạo Nhiên chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt cậu ấy dừng trên tôi lâu hơn bình thường, khiến tôi phải cúi xuống giả vờ đọc tài liệu để che giấu gò má đang nóng lên.A Kiệt, như thường lệ, làm không khí sôi động bằng cách kể chuyện cười. “Này, các cậu biết không, hôm qua tớ thấy thầy Lý dạy Hóa ngủ gật trong phòng giáo viên, còn ngáy to như cưa gỗ!” Cả nhóm bật cười, kể cả Hạo Nhiên, dù cậu ấy chỉ khẽ cong môi. Tôi nhận ra nụ cười của cậu ấy hiếm hoi, nhưng mỗi lần xuất hiện, nó khiến tim tôi rung lên kỳ lạ. Chúng tôi bắt đầu thảo luận. Tôi trình bày ý tưởng về việc tổ chức một chiến dịch thu gom rác tái chế trong trường, kèm theo hội thảo để nâng cao nhận thức. Hạo Nhiên lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng ghi chú. Khi tôi nói xong, cậu ấy gật đầu: “Ý hay đấy. Nhưng cần thêm số liệu cụ thể về lượng rác thải ở trường. Tiểu An, cậu tra được chưa?”Tôi hơi bất ngờ vì cậu ấy gọi tên tôi một cách tự nhiên như thế. “Ừm… tớ tìm được một báo cáo trên mạng, để tớ gửi cậu qua WeChat.” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng tay đã run khi mở điện thoại.“Không cần, cậu đọc to đi. Cả nhóm cùng nghe luôn,” Hạo Nhiên nói, dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn nhìn tôi. Tôi nuốt khan, đọc từng con số về lượng rác nhựa và giấy thải ra mỗi ngày. Giọng tôi hơi run, nhưng Hạo Nhiên gật đầu, ra vẻ hài lòng. A Kiệt vỗ tay: “Tiểu An, cậu đúng là kho tàng tri thức! Hạo Nhiên, phải giữ cô ấy trong nhóm dài dài đấy!”Tôi đỏ mặt, còn Hạo Nhiên chỉ khẽ “ừ” một tiếng, nhưng khóe môi cậu ấy lại cong lên. Tôi tự hỏi liệu mình có đang tưởng tượng không, hay cậu ấy thực sự đang cười với tôi?Buổi thảo luận kéo dài đến tận khi trời tối. Ánh đèn huỳnh quang trong lớp học sáng rực, chiếu lên những trang giấy chi chít chữ. Tiểu Nguyệt và A Kiệt bắt đầu ngáp dài, đòi về, nhưng Hạo Nhiên vẫn kiên nhẫn chỉnh sửa kế hoạch. “Nếu làm hội thảo, cần một MC. Tiểu An, cậu có muốn thử không?” cậu ấy hỏi, giọng nhẹ nhàng.Tôi giật mình. “Tớ á? Không được đâu, tớ nói trước đám đông là run lắm!” Tôi xua tay, tưởng tượng cảnh mình đứng trên sân khấu, lắp bắp trước cả trường. Hạo Nhiên nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc. “Cậu làm được. Tớ thấy cậu giải thích ý tưởng rất rõ ràng. Chỉ cần tập luyện chút thôi.” Lời khích lệ của cậu ấy khiến tôi ngẩn ra. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm gì nổi bật, nhất là khi đứng cạnh một người như Hạo Nhiên – người dường như sinh ra để tỏa sáng. Tôi lí nhí: “Tớ… sẽ thử.”Tiểu Nguyệt vỗ vai tôi, hét lên: “Đấy, thấy chưa! Tiểu An nhà mình sắp thành ngôi sao rồi!” A Kiệt cười phá, còn Hạo Nhiên chỉ lặng lẽ quay lại với xấp giấy, nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ấy. Khi cả nhóm giải tán, trời đã tối mịt. Tiểu Nguyệt và A Kiệt chạy đi mua bánh bao ở quán gần trường, để lại tôi và Hạo Nhiên thu dọn. Tôi lặng lẽ xếp tài liệu, không dám nhìn cậu ấy. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy sột soạt và tiếng quạt trần quay đều.“Tiểu An,” Hạo Nhiên bất ngờ lên tiếng, khiến tôi giật mình. “Cuốn sổ của cậu… tớ chỉ đọc một đoạn thôi. Đừng lo.”Tôi quay phắt lại, mặt nóng ran. “Cậu… cậu đọc gì?!” Tôi gần như hét lên, quên cả xấu hổ.Hạo Nhiên nhún vai, vẻ mặt tỉnh như không. “Chỉ là đoạn cậu viết về ước mơ làm nhà văn. Hay lắm. Tớ không đọc gì riêng tư đâu.” Cậu ấy ngừng một chút, rồi thêm: “Nhưng nếu có, tớ cũng không nói cho ai.”Tôi không biết phải trả lời thế nào. Vừa nhẹ nhõm, vừa bối rối, tôi chỉ biết ôm cặp, lí nhí: “Cảm ơn… vì không nói gì.”Hạo Nhiên không đáp, chỉ cầm balo và bước ra cửa. Nhưng trước khi đi, cậu ấy quay lại, nói nhỏ: “Mai tớ mang thêm trà sữa. Cậu thích vị gì?”Tôi ngẩn người, tim đập thình thịch. “Ừm… trà sữa trân châu bình thường là được.” Tôi trả lời, giọng nhỏ xíu. Hạo Nhiên gật đầu, rồi biến mất sau cánh cửa. Tôi đứng đó, ôm cặp, cảm giác như cả thế giới vừa đảo lộn. Cậu ấy hỏi tôi thích trà sữa gì. Có phải tôi đang mơ không?Tối đó, tôi mở cuốn sổ nhật ký, viết vội một dòng: “Hạo Nhiên, cậu ấy không đáng sợ như tớ nghĩ. Nhưng tại sao tim tớ cứ đập nhanh thế này?” Tôi gập sổ lại, nhìn ánh đèn đường lấp lánh qua cửa sổ, tự hỏi liệu những ngày tới, tôi có đủ can đảm để đối diện với cậu ấy – và với chính cảm xúc của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play