Tề Niệm nghĩ rằng sau chuyện hôm qua, cậu sẽ không gặp lại Khương Dịch nữa. Cậu thực sự không muốn gặp lại hắn, cảm thấy đầu óc hắn hơi không bình thường. Với những người như vậy, Tề Niệm chỉ muốn tránh xa.

Nhưng cậu không ngờ rằng ngày hôm sau, khi đang ôn bài trong phòng —— không còn cách nào khác, hiện tại cậu vẫn là sinh viên đại học, nhưng chuyên ngành mà nguyên chủ lựa chọn lại hoàn toàn khác với những gì Tề Niệm từng học, vì để tránh bị lộ, Tề Niệm đành phải tranh thủ thời gian nghỉ hè để bổ túc kiến thức.

Mặc dù cậu thực sự không thích chuyên ngành này, nhưng không biết sau này có thể chuyển ngành được không.

Sau vài giờ học tập, Tề Niệm đứng dậy đi lấy nước, tiện thể cho mắt nghỉ ngơi một chút.

Kết quả là vừa xuống cầu thang, cậu đã nhìn thấy một người mà cậu không muốn gặp.

Khương Dịch đang ngồi trên ghế sofa nhà cậu, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ trung niên. Mặc dù người phụ nữ đó mỉm cười, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng bà ta không tốt.

So với người phụ nữ trung niên, Chử Thiên Hằng bên cạnh đã không muốn giả vờ nữa, mặt mày cau có ngồi một bên. Nếu không có Ninh Mẫn trấn áp, chắc chắn Chử Thiên Hằng đã bỏ đi từ lâu rồi.

Tề Niệm nghe lỏm được vài câu nói của người phụ nữ trung niên, nhanh chóng hiểu ra tại sao Chử Thiên Hằng lại cau có như vậy.

Đồng thời, cậu cảm thấy rất khó hiểu, không ngờ hôm qua anh hai chỉ đẩy Khương Dịch một cái, kết quả là mẹ của Khương Dịch đã tìm đến tận nhà.

Tề Niệm rất muốn phàn nàn, tên này là học sinh tiểu học hả? Còn mách lẻo nữa chứ.

Thực tế, chuyện này không thể trách Khương Dịch.

Sau khi về nhà, Khương Dịch hoàn toàn không nói gì với mẹ mình, nhưng mẹ Khương rất nhạy cảm với cảm xúc của con trai, sau khi phát hiện tâm trạng con trai không tốt, bà ta liền hỏi han đủ điều, quan tâm xem Khương Dịch bị làm sao.

Khương Dịch không muốn nói. Mặc dù Chử Thiên Hằng nói những lời lạnh lùng như vậy, nhưng hắn vẫn thích đối phương. Hắn cũng hiểu tính cách của mẹ mình, sợ mẹ sẽ gây phiền phức cho Chử Thiên Hằng, nên định giấu kín chuyện này.

Ai ngờ mẹ Khương vẫn phát hiện ra điều bất thường. Bà ta chú ý đến vết thương trên lưng Khương Dịch, đây là vết thương do Chử Thiên Hằng vô tình đẩy hắn gây ra.

Sau khi phát hiện ra, mẹ Khương ngay lập tức lo lắng, liên tục hỏi Khương Dịch chuyện gì đã xảy ra, hỏi hắn có bị bắt nạt hay không.

Khương Dịch rất khó chịu với tính cách của mẹ mình. Hàng ngày phải đối mặt với một người mẹ như vậy, hắn thực sự rất mệt mỏi.

Thực ra, trước đây mẹ Khương không phải như vậy. Khương Dịch từng có một em trai, khi đó mẹ Khương cũng giống như những người mẹ bình thường khác, mặc dù quan tâm đến hai anh em họ, nhưng không có tính kiểm soát.

Cho đến một ngày, em trai của Khương Dịch bị lạc và không bao giờ quay trở lại. Sau đó, mẹ Khương bị đả kích, bà ta cảm thấy tất cả là lỗi của mình, là bà ta đã không trông nom con cái cẩn thận.

Kể từ đó, mẹ Khương dần dần kiểm soát Khương Dịch ngày càng chặt chẽ. Giờ đây, dù Khương Dịch đã hơn hai mươi tuổi, nhưng đi đâu cũng phải báo cáo với bà ta.

Khương Dịch biết rõ, đây là tình yêu thương và sự kiểm soát mà mẹ dành cho cả em trai đã mất, giờ dồn hết lên người hắn.

Trước đây, Khương Dịch luôn tự nhủ rằng đây là điều hắn phải chịu đựng, nhưng sau này khi hắn lớn lên, mẹ hắn càng ngày càng quá đáng, Khương Dịch vẫn cảm thấy khó chịu.

Giống như bây giờ, sau khi Khương Dịch cãi nhau với mẹ một trận, mẹ hắn vẫn làm trái ý hắn, đi điều tra hắn, cuối cùng vẫn biết được toàn bộ câu chuyện.

Mẹ Khương lập tức muốn đến nhà họ Chử, yêu cầu Chử Thiên Hằng xin lỗi con trai mình.

Khương Dịch khuyên can mãi không được, cuối cùng đành bất lực đi theo.

Vì vậy, mới xuất hiện cảnh tượng mà Tề Niệm nhìn thấy.

Phải nói rằng, Ninh Mẫn rất có tố chất, ngay cả trong tình huống này, nụ cười trên mặt bà vẫn dịu dàng.

Tất nhiên, cũng bởi vì Ninh Mẫn hiểu rõ tình hình của mẹ Khương. Bản thân bà cũng có con, nói thật là bà rất đồng cảm với mẹ Khương, đó cũng là lý do bà có thể nhẫn nhịn.

Tề Niệm liếc nhìn một cái, định lén chuồn đi, dù cậu có ở lại cũng chẳng giúp được gì.

Tuy nhiên, cậu vừa định quay người, anh hai tinh mắt của cậu đã mỉm cười nói: "Niệm Niệm, đúng lúc quá, em tới đây đi.”

Tề Niệm im lặng quay người lại, đối mặt với nụ cười của anh hai, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Em... không cần đâu."

Chử Thiên Hằng nhướng mày, không đồng ý nói: "Sao lại không cần? Chuyện này cũng liên quan đến em, vừa hay nói cho rõ ràng."

Lúc này, những người khác đã nhìn sang với vẻ mặt khác nhau, Tề Niệm đành phải mỉm cười đi tới.

Ban đầu cậu muốn ngồi cạnh Ninh Mẫn, nhưng Chử Thiên Hằng lại túm lấy cổ áo Tề Niệm, ấn cậu ngồi xuống bên cạnh mình. ( truyện trên app T•Y•T )

Tề Niệm dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ninh Mẫn, hy vọng bà có thể cứu mình, nhưng lại chứng kiến bà nở nụ cười hài lòng.

Tề Niệm: "..."

Lúc này, giả vờ như mình không tồn tại rõ ràng là không được, Tề Niệm đành phải cố gắng nặn ra một nụ cười, chào mẹ Khương: "Bác gái khỏe ạ."

Mẹ Khương rõ ràng không có tâm trạng xã giao, chỉ gật đầu. Ngược lại, Khương Dịch bên cạnh nhìn Tề Niệm với vẻ mặt kỳ lạ.

Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm, đang định mừng vì mẹ Khương không nói gì với mình, thì Chử Thiên Hằng giơ tay lên, xoa đầu Tề Niệm.

Tề Niệm trừng to đôi mắt nai, không dám tin.

Nếu Chử Dung Thời xoa đầu cậu, Tề Niệm có thể sẽ cảm thấy được cưng mà sợ, nhưng nếu đổi thành Chử Thiên Hằng, thì có chút kinh dị.

Cứ có cảm giác đối phương đang ủ mưu gì đó.

Quả nhiên, ngay lúc Tề Niệm đang nghĩ ngợi, Chử Thiên Hằng đã lên tiếng, anh ta thở dài nói: "Bác gái, bác thấy con bác bị bắt nạt, nhưng thực ra người đáng thương phải là Niệm Niệm nhà cháu mới đúng."

Mẹ Khương nghe vậy nhíu mày.

Ninh Mẫn lập tức lo lắng nói: "Niệm Niệm bị sao vậy? Thằng nhóc này, sao không nói với dì?"

Tề Niệm giật giật khóe miệng: "Không sao..."

Chử Thiên Hằng nghe vậy, lập tức cao giọng nói: "Sao lại bảo không sao? Lúc đó cháu tận mắt nhìn thấy Khương Dịch túm lấy cổ áo của Niệm Niệm, haiz, bác gái à, bác không biết đâu, Niệm Niệm nó nhát gan lắm, lúc đó mặt đỏ bừng vì sợ hãi, nếu cháu không đến kịp thời, thì chắc nó đã ngất xỉu rồi."

Nói Tề Niệm nhát gan, ai nghe cũng không tin, dù sao Tề Niệm cũng có “tiền án”, trong ấn tượng của mọi người, cậu là một công tử bột nghịch ngợm, nói cậu nhát gan? Thật nực cười!

Nhưng Ninh Mẫn lại không nghĩ như vậy, bà dát lên mặt Tề Niệm cả đống filter, thêm vào đó gần đây Tề Niệm thực sự rất ngoan, bà lập tức tin lời Chử Thiên Hằng, ánh mắt nhìn Tề Niệm đầy xót xa.

Ninh Mẫn nhíu mày, nụ cười dịu dàng trên mặt cũng biến mất, mang theo chút bất mãn nói: "Hèn gì hôm qua về nhà Niệm Niệm ăn ít đi nửa bát cơm, chắc chắn là bị dọa sợ rồi."

Tề Niệm hơi xấu hổ, tại sao cậu ăn ít đi nửa bát cơm, bà là người rõ nhất còn gì? Tại vì trước bữa ăn, bà đã nhét cho cậu tận mấy miếng bánh ngọt, ăn bánh ngọt rồi thì chắc chắn sẽ ăn ít cơm lại.

Ninh Mẫn hiển nhiên cho rằng như bà nói, giọng điệu nói chuyện với mẹ Khương cũng không còn dịu dàng nữa, mang theo chút bất mãn: "Bà Khương, tôi bảo này, chuyện trẻ con tôi vốn không muốn quản, Thiên Hằng làm Khương Dịch bị thương, đúng là nên mắng, nhưng bây giờ tôi mới biết, nó làm vậy là để bảo vệ em trai mình, nếu Thiên Hằng không đến kịp thời, không biết chừng người bị thương lại là Niệm Niệm."

Chử Thiên Hằng nghe lời mẹ nói, không biết nghĩ đến điều gì, lấy tay chống trán.

Nhìn từ góc độ khác, có thể thấy anh ta đang buồn, nhưng Tề Niệm ngồi bên cạnh Chử Thiên Hằng, đương nhiên nhìn rõ mồn một.

Đối phương rõ ràng đang cười nhạo cậu!

Tề Niệm nhớ lại hôm qua mình bị Khương Dịch túm cổ áo, suýt chút nữa tè ra quần, cả người đều không ổn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ.

Cậu lén lườm Chử Thiên Hằng một cái, không ngờ Chử Thiên Hằng lập tức nhìn lại, u ám nói: "Gan to ra rồi đấy."

Tề Niệm không hề to gan hơn chút nào, lập tức rụt cổ lại như chú cừu non sợ hãi.

Mẹ Khương nghe xong lời Ninh Mẫn, sắc mặt cũng không tốt lắm, bà ta nói: "Nhưng rõ ràng là Tề Niệm nhà bà có bị thương đâu? Còn Khương Dịch nhà tôi bị thương rành rành ra kìa kìa.”

Ninh Mẫn cảm thấy mẹ Khương có chút vô lý, lời bà vừa nói ý tứ đã rất rõ ràng, nguyên nhân của chuyện này là do Khương Dịch, cho dù hắn bị thương thì cũng là đáng đời, không thể trách con trai bà, muốn con trai bà xin lỗi, không có cửa đâu.

Ninh Mẫn nghĩ, chỉ có con trai bà là bảo bối thôi à? Con trai tôi cũng là cục vàng cục bạc của tôi đấy nhé.

Khương Dịch lúng túng khuyên can mẹ mình, nhưng mẹ Khương đã bảo vệ con trai mình đến mức gần như bệnh hoạn, bình thường là một người rất biết lý lẽ, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến con trai, bà ta lại như bị mất trí: "Dù sao thì Tiểu Dịch cũng bị thương thật, hôm nay Chử Thiên Hằng phải xin lỗi."

Nghe được câu này, sắc mặt Ninh Mẫn và Chử Thiên Hằng đều sa sầm, tưởng nhà bọn họ dễ bắt nạt thật đấy à?

Chưa kịp để Ninh Mẫn lên tiếng, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng lẩm bẩm nhỏ.

[Mình đã bảo rồi mà, sao lại kỳ lạ như vậy... Thì ra mẹ Khương này vốn có hai đứa con trai, sau đó vì con trai út mất tích, bà ta bị đả kích, cho nên mới bảo vệ Khương Dịch đến mức gần như bệnh hoạn.]

Ninh Mẫn và Chử Thiên Hằng lần theo âm thanh nhìn sang, thấy Tề Niệm đang chống cằm, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của mẹ và anh hai.

Tề Niệm vẫn đang lẩm bẩm.

[Nhưng chuyện này mình không trách anh hai, là do Khương Dịch thầm mến anh hai mà...]

Vẻ mặt của mọi người có mặt trở nên đặc sắc, mẹ Khương nhìn Khương Dịch, hắn vừa lo lắng vừa có chút kích động, kết quả là khi hắn nhìn sang Chử Thiên Hằng, lại thấy đối phương cau mày với vẻ mặt chán ghét, lập tức cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.

Mẹ Khương nhìn dáng vẻ của con trai, lập tức đau lòng không thôi, vừa định nói không thể vì con trai tôi thích nó mà bắt nạt con tôi.

Kết quả lại nghe thấy Tề Niệm nói: [Trời ơi, mình phát hiện ra điều gì thế này! Việc con trai út nhà họ Khương là Khương Tri mất tích không phải là tai nạn, trời ạ... là do Khương Dịch này ghen tị em trai giành lấy tình yêu thương của ba mẹ mình, vậy mà lại nhân lúc mẹ ngủ say, lén lút mang Khương Tri ra ngoài vứt bỏ! ... Hừm, xem ra trước khi sinh con thứ hai, vẫn nên hỏi ý kiến của con cả, nhưng xem ra Khương Dịch này từ nhỏ đã có vấn đề thần kinh rồi...]

Hiện trường như bị ném bom, mẹ Khương mặt mày tái nhợt, run rẩy nhìn con trai yêu quý của mình, vừa hay bắt gặp được một tia chột dạ trong mắt con trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play