- Em uống bao nhiêu rượu thế hả.
Cố Lâm Uyên đỡ Dịch Dương đang gật gà gật gù vào cửa, người Dịch Dương đỏ bừng như con tôm luộc: - Ba ly... rượu trắng...
Vừa nói, cậu còn khẽ ợ một tiếng.
Cố Lâm Uyên đưa cậu lên sô pha, đi vào phòng tắm xả nước cho cậu tắm, lát sau, Dịch Dương tự đi vào nhà vệ sinh trong phòng khách súc miệng, sau đó vào phòng bắt đầu kéo cà vạt, người cậu toàn là mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, bèn dứt khoát cởi bộ vest, thay quần áo thoải mái hơn.
Khi Cố Lâm Uyên đi ra thì thấy Dịch Dương đang ngồi trên giường nói chuyện với gối ôm Trùng Trùng.
Cái gối ôm dài thượt, lớp vải ngoài cùng là nhung san hô màu bạc, dài 180cm. Dịch Dương ngồi bên mép giường, vừa nấc cụt vừa kể chuyện cười cho gối ôm nghe: - Ngày xửa ngày xưa có một gia đình ba người đi ăn ếch trâu, hức, cô bé nhìn con ếch trâu trong nồi, hỏi mẹ rằng ếch con không về nhà được... ba mẹ nó có lo lắng không? 
Dịch Dương trầm giọng nói: - Người cha ngơ ngác, nghĩ trong bụng câu hỏi tàn nhẫn thế này phải trả lời thế nào, hức, không ăn được con ếch trâu này rồi! Sau đó ông chủ quán ếch trâu đi tới nói: Không đâu, cả nhà nó ở đây hết rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play