Hưng Dương Tông tông chủ Khúc Nghênh Ti có ba hài tử, Khúc Dao Dao là ấu tử trong nhà. Trưởng tử cũng là thiếu tông chủ, tên Khúc Ngọc Thư, là ca ca của Khúc Dao Dao.

Đúng lúc trời đông giá rét, bên ngoài gió lạnh gào thét, tuyết rơi dày đặc. Khúc Ngọc Thư vội vã trở về, phong trần mệt mỏi. Hắn tùy tay phủi đi những mảnh tuyết bám trên vai, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ lo lắng.

“Dao Dao.” Hắn bước nhanh đến bên giường, ngồi xuống cạnh Khúc Dao Dao, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay nàng, “Mau để ca ca xem, thân thể còn chỗ nào không khỏe không?”

Đêm tà ám xâm lấn Hưng Dương Tông thật sự quá trùng hợp, đúng lúc Khúc Ngọc Thư không có mặt trong tông. Tông chủ Khúc Nghênh Ti quanh năm bế quan tu luyện ở động đá sau núi, không ra ngoài. Có thể nói, lúc ấy Khúc Dao Dao là nhân vật có vai vế lớn nhất trong Hưng Dương Tông. Thế nhưng, nàng dù mang danh tiểu nữ nhi của tông chủ, lại chẳng có bao nhiêu bản lĩnh thực sự, nên mới bị tà ám kia xâm nhập.

Tiểu Tuyết Liên bị hắn nhìn tới nhìn lui mấy lần, vẫn ngây thơ mờ mịt, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Hồn phách và thân thể chưa hòa hợp, thêm vào đó nàng gần như thức trắng một đêm, lúc này mệt mỏi đến kiệt sức.

Nàng không nói gì, lại khiến Khúc Ngọc Thư hiểu lầm. Hắn vuốt nhẹ gương mặt Khúc Dao Dao, hỏi: “Dao Dao, muội giận ta vì không kịp trở về sao?”

Đúng lúc Ngưng Lộ bước vào, nghe được câu này. Nàng là đệ tử Hưng Dương Tông, cũng là người hầu cận bên Khúc Ngọc Thư. Không nhịn được, nàng lên tiếng bênh vực: “Trong trấn, tuyết thú tác loạn, thiếu tông chủ bận rộn đến không thể phân thân, căn bản không thể rời đi.”

Giọng nàng mang chút oán giận, không rõ là đang trách ai. “Thiếu tông chủ vốn đã bị thương, khi biết tam cô nương gặp chuyện, lại vì lo lắng mà tức đến hộc máu ngất đi. Hắn vì lo cho muội mà bất chấp thân thể, ngự kiếm trở về.”

Ngưng Lộ luôn đi theo Khúc Ngọc Thư, lần đầu tiên thấy hắn hoảng loạn đến vậy. Nàng định nói thêm vài câu, nhưng Khúc Ngọc Thư cau mày ngăn lại, “Lộ nhi!”

Hắn ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, nhìn Khúc Dao Dao, hạ giọng nói: “Là ca ca sai rồi.”

Hắn không biện minh một lời nào cho bản thân, chỉ cúi mặt, “Chỉ cần Dao Dao khỏe lại, muội phạt ca ca thế nào cũng được.”

Nhìn qua, đây quả là một vị ca ca rất tốt.

Khi tay Khúc Ngọc Thư chạm vào mặt Khúc Dao Dao, Tiểu Tuyết Liên tỉnh táo hơn hẳn. Im lặng lắng nghe một lúc, nàng đại khái hiểu được tình hình, vội vàng hắng giọng, nói: “Muội không trách ca ca.”

Khúc Dao Dao thật sự đã chết, dù có muốn tìm cũng không thể trở lại. Thần hồn của Tiểu Tuyết Liên vô tình tan rã, lại bất ngờ trọng sinh trong thân thể này. Sau khi suy nghĩ, nàng quyết định tạm thời sống tiếp với thân phận Khúc Dao Dao.

Tò mò quan sát người ca ca trước mặt, Khúc Dao Dao chớp mắt. Để tỏ ý mình không giận, nàng nở một nụ cười mềm mại, vô hại.

Có lẽ vì còn đang bệnh, sắc mặt Khúc Ngọc Thư tái nhợt, mang khí chất văn nhã của một thư sinh yếu ớt. Dung mạo và khí chất của hắn rất hợp, mặt mày thanh tú, tóc mái trên trán hơi xoăn, ở lằn ranh giữa thiếu niên và nam nhân trưởng thành. Một thân thanh y trông ôn hòa, lễ độ, không chút sát thương.

Vượt tuyết mà đến, Khúc Ngọc Thư mang theo hơi lạnh của băng tuyết. Đây là nhiệt độ khiến Tiểu Tuyết Liên cảm thấy an toàn, nên nàng bất giác thân cận với hắn hơn.

Khúc Ngọc Thư ngẩn ra, dường như không nghe rõ nàng nói gì, ngẩng mắt hỏi: “Muội nói gì?”

Tiểu Tuyết Liên lén nắm lấy vạt áo lạnh buốt của hắn, đầu ngón tay run rẩy, ngoan ngoãn lặp lại: “Muội nói, muội không trách ca ca.”

Lần này Khúc Ngọc Thư nghe rõ. Đôi mắt đen nhánh ánh lên vẻ khác lạ, hắn cúi nhìn theo động tác của Khúc Dao Dao, chăm chú vào bàn tay nàng đang nắm áo mình, không nói gì. Vân Chi đứng bên cạnh cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, nhỏ giọng gọi: “Thiếu tông chủ.”

Nàng liếc Khúc Dao Dao, chỉ vào đầu mình, uyển chuyển giải thích: “Tam cô nương trước đây bị kinh hách, chỗ này… rất nhiều chuyện đều không nhớ được.”

Nói cách khác, nàng mất trí nhớ.

“Thảo nào.” Khúc Ngọc Thư lẩm bẩm, thu dọn cảm xúc, lại nhìn về phía Khúc Dao Dao.

“Ký ức mất rồi thì từ từ tìm lại. Điều quan trọng nhất bây giờ là dưỡng tốt thân thể.” Khúc Ngọc Thư nhận ra vết bầm xanh tím chói mắt trên cổ nàng, nhẹ nhàng rút vạt áo khỏi tay nàng.

Đứng dậy, hắn ôn hòa nói với Khúc Dao Dao: “Thanh Hi Tiên Tôn đã biết chuyện này. Vừa rồi hắn phái đệ tử đến truyền lời, bảo ta đưa muội qua đó một chuyến.”

Tin tức Khúc Dao Dao chết đi sống lại đã truyền khắp các môn phái lớn. Vạn Môn Tiên Tông, với vai trò đứng đầu hàng vạn tông phái, tự nhiên cũng nhận được tin.

Tiểu Tuyết Liên còn đang quyến luyến chút hơi lạnh kia, nhưng vừa nghe đến “Tiên Tôn”, cơ thể nàng không kiềm được run lên. Nàng bất giác nhớ lại đêm kinh hoàng ấy.

“Thanh… Thanh Hi Tiên Tôn?” Tiểu Tuyết Liên chỉ biết mình từng yêu mến một vị Tiên Tôn thích mặc bạch y, nhưng không biết danh hào hay lai lịch của hắn.

Thấy Khúc Dao Dao ngay cả Thanh Hi Tiên Tôn cũng không nhớ, Khúc Ngọc Thư cong môi, không giải thích rõ, chỉ nói: “Những chuyện này Vân Chi sẽ từ từ kể cho muội. Ca ca đi thay y phục trước.”

Hắn mệt mỏi vì ngày đêm không nghỉ.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi, càng lúc càng dày.

Khi đến, Khúc Ngọc Thư rất vội vàng nhưng giờ thấy Khúc Dao Dao bình an, bước chân hối hả của hắn dần ổn định. Ra khỏi phòng Khúc Dao Dao, Ngưng Lộ vội căng dù che cho hắn. Nàng chắn gió tuyết dữ dội, giọng điệu khó hiểu: “Tưởng rằng cuối cùng cũng trừ được tai họa đó, không ngờ nàng lại chết đi sống lại.”

“Thiên đạo thật không có mắt.”

Khúc Ngọc Thư không đáp, bước vài bước, nhìn chằm chằm tuyết trắng dưới đất, nói: “Đi đến từ đường.”

Hắn muốn đích thân xem mệnh đăng của Khúc Dao Dao.

“…”

Khúc Ngọc Thư rời đi, Khúc Dao Dao bị lôi ra khỏi chăn.

Nàng ngồi trước gương, để Vân Chi trang điểm chải chuốt. Vân Chi rất hào hứng, liên tục chọn hơn chục bộ váy áo, “Cô nương mau nhìn, hôm nay muốn mặc bộ nào?”

Đập vào mắt là một loạt màu hồng, tím, phấn, cam, mỗi bộ váy đều thêu hoa văn khoa trương, lấp lánh đến mức Tiểu Tuyết Liên không mở nổi mắt. Nàng xoa mắt, nhìn lướt qua các bộ váy, ngập ngừng: “Có màu nhạt không?”

Là một đóa tuyết liên thanh khiết, nàng yêu thích màu sắc bản mệnh của mình.

Đáng tiếc, Khúc Dao Dao thật sự thích những bộ y phục sặc sỡ. Ngay cả Vân Chi cũng bị nàng ảnh hưởng.

Vân Chi lục lọi trong đống váy áo, lẩm bẩm: “Màu nhạt thì có gì đẹp? Cô nương hợp nhất là màu sắc và hoa văn nổi bật. Mỗi lần cô nương mặc váy tím hoa lệ ra ngoài, người khác chỉ biết hâm mộ.”

“Cô nương thử bộ này đi.” Vân Chi cầm một bộ váy vàng nhạt nạm đầy trân châu và đá quý.

Tiểu Tuyết Liên hé miệng định từ chối, nhưng không biết nói sao.

Bản chất nàng vẫn là một đóa tuyết liên, chưa có kinh nghiệm làm người, nhiều chuyện còn ngây thơ, mờ mịt, đang trong giai đoạn học hỏi. Bị ép mặc bộ váy rườm rà, Khúc Dao Dao cúi đầu như đóa hoa héo, cảm thấy váy vừa nặng vừa rối mắt.

Vân Chi tận tình khuyên: “Thanh Hi Tiên Tôn hiếm khi triệu kiến, cô nương phải xinh đẹp nhất, như vậy Tiên Tôn mới nhìn cô nương nhiều hơn.”

Tiểu Tuyết Liên suýt quên hỏi: “Thanh Hi Tiên Tôn rốt cuộc là ai?”

Vân Chi cười bí ẩn, ghé sát nàng, nhỏ giọng: “Tự nhiên là phu quân tương lai của cô nương.”

Hưng Dương Tông là một trong sáu tông phái lớn của Vạn Môn Tiên Tông, mà Vạn Môn Tiên Tông là đứng đầu hàng vạn tiên phái. Thanh Hi Tiên Tôn trong miệng Vân Chi là tồn tại vượt trên Vạn Môn Tiên Tông, được tất cả đệ tử tiên môn tôn kính.

Chính vì có vị hôn phu lợi hại như vậy, Khúc Dao Dao mới dám ngang ngược, không ai dám đụng. Vân Chi không kịp nói nhiều, chỉ tóm gọn: “Thanh Hi Tiên Tôn quyền thế ngập trời, dung mạo vô song, là nhân vật đỉnh cao của thế gian.”

Nhưng liệu có bằng vị Tiên Tôn nàng từng yêu mến?

Tâm trạng Tiểu Tuyết Liên chùng xuống, vẫn không tin vị Tiên Tôn kia đã giết nàng.

Cuối cùng, nàng không thể thay bộ váy vàng nhạt. Vân Chi đẩy nàng ra ngoài, thấy gió tuyết bên ngoài dữ dội, liền khoác thêm một chiếc áo cùng màu lên người Khúc Dao Dao, lẩm bẩm: “Tuyết rơi mãi không ngừng, thật phiền chết.”

Tiểu Tuyết Liên đưa tay đón một bông tuyết, chợt nhận ra điều gì, hỏi: “Tuyết này rơi mấy ngày rồi?”

“Ba bốn ngày rồi.” Vân Chi nhét tay nàng vào áo, vì cô nương nhà mình sợ lạnh nhất.

Tiểu Tuyết Liên hơi bất ngờ. Ngày nàng hóa hình không có tuyết. Nàng tưởng sau khi chết, mình trực tiếp nhập vào thân thể Khúc Dao Dao. Không ngờ Khúc Dao Dao chết trước đó, cách thời điểm nàng hóa hình ba bốn ngày.

Vậy trong ba bốn ngày hồn phách nàng tiêu tán, rốt cuộc làm sao tụ lại và nhập vào thân thể Khúc Dao Dao?

“Dao Dao.” Chưa kịp nghĩ rõ, Khúc Ngọc Thư cầm dù xuất hiện.

Hắn đã thay một bộ thanh bào quý phái, bước đến bên nàng, nghiêng dù che trên đầu nàng, “Đợi lâu chưa?”

Trước đó không để ý, nhưng khi đối diện Khúc Ngọc Thư, Tiểu Tuyết Liên mới phát hiện Khúc Dao Dao nhỏ bé thế nào. Ngẩng đầu chỉ thấy cằm hắn, nàng thành thật đáp: “Không lâu, muội cũng vừa ra.”

Theo Vân Chi, vị ca ca này luôn nuông chiều Khúc Dao Dao, tính tình rất ôn hòa. Ngược lại, Khúc Dao Dao thường không cho hắn sắc mặt tốt, đủ kiểu bắt nạt, chơi xấu tính, dùng lời biện minh của Vân Chi mô tả là “Cô nương còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, tùy hứng chút cũng khó tránh.”

Nhưng có thật sự nhẹ nhàng như Vân Chi nói?

Tiểu Tuyết Liên tuy không rành thế sự, nhưng nàng nhận ra thái độ của Khúc Ngọc Thư. Hắn đối với nàng hạ thấp tư thế, không giống phản ứng của một ca ca đơn thuần tùy hứng.

“Ca ca.” Nàng tâm địa thiện lương, không nỡ thấy một huynh trưởng tốt như vậy bị bắt nạt. Cảm nhận hơi lạnh từ người Khúc Ngọc Thư, nàng chủ động tiến gần, nắm cánh tay hắn, “Chúng ta đi thôi.”

Nàng nhân cơ hội tìm hiểu hoàn cảnh mình đang sống.

Khúc Ngọc Thư khựng lại, muốn rút tay nhưng không tìm được lý do, đành thấp giọng đáp: “Được.”

Hắn chưa quen với một muội muội mềm mại, thân cận như vậy.

“…”

Hưng Dương Tông cách Vạn Môn Tiên Tông không xa, đi kiệu liễn ngự phong chỉ mất ba mươi phút.

Trên đường, thấy Khúc Dao Dao tò mò nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, Vân Chi giải thích: “Đây đều là địa giới của Vạn Môn Tiên Tông. Nếu cô nương thích, sau này Vân Chi sẽ đưa cô nương đi xem từ từ.”

Kiệu liễn lơ lửng trên trời, Khúc Dao Dao nhìn núi sông bên dưới, kinh ngạc: “Vạn Môn Tiên Tông lớn vậy sao?”

Là một đóa tuyết liên sinh ở hàn đàm, tầm mắt của nàng chỉ giới hạn trong phạm vi hàn đàm.

Vân Chi cười, thuận miệng ngâm: “Sáu tông, bốn các, mười ba phong, vô song Tiên Khư tàng càn khôn.”

“Hưng Dương Tông của chúng ta là một trong sáu tông của Vạn Môn Tiên Tông. Tuy gần tổng tông nhất, nhưng địa giới lại nhỏ nhất.”

Khúc Dao Dao hiểu nửa câu đầu của Vân Chi, nhưng thắc mắc: “Vô song Tiên Khư tàng càn khôn là gì?”

Khúc Ngọc Thư ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, vốn không định lên tiếng. Nhưng thấy Khúc Dao Dao nhìn mình, hắn đành giải thích: “Ngoài sáu tông, bốn các, mười ba phong, Vạn Môn Tiên Tông còn có một Vọng Chân Tiên Khư.”

“Cô nương mau nhìn, đó là Tiên Khư!” Kiệu liễn đã đến tổng tông, Vân Chi hào hứng chỉ cho Khúc Dao Dao xem.

Khúc Dao Dao nhìn theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy một vùng kết giới bao phủ bởi kim quang và tiên sương mù. Vân Chi nói: “Thanh Hi Tiên Tôn sống ở Tiên Khư. Nơi đó canh gác nghiêm ngặt, bình thường chúng ta ít khi vào được.”

Lần này vì Thanh Hi Tiên Tôn triệu kiến, kiệu liễn dễ dàng qua tổng tông, dừng ở ngoại cảnh Tiên Khư.

Khúc Dao Dao được Khúc Ngọc Thư đỡ xuống, vừa chạm đất, nàng cảm nhận một luồng linh khí quen thuộc len lỏi vào thần hồn. Nàng chợt nhận ra, hàn đàm nuôi dưỡng mình nằm trong Tiên Khư.

Hàn đàm, Tiên Khư, Tiên Tôn đọa ma…

Ký ức đêm đó không kiểm soát trào dâng, Khúc Dao Dao vô thức run lên, vội dựa vào Khúc Ngọc Thư.

“Sao vậy?” Khúc Ngọc Thư nghiêng dù che cho nàng, sợ tuyết rơi lên người.

Khúc Dao Dao không giấu được kinh hoảng trong mắt, nghĩ một lúc, nàng hỏi: “Nơi này có mấy vị Tiên Tôn?”

Khúc Ngọc Thư không hiểu, đáp: “Chỉ có hai vị Tiên Tôn.”

Nhìn khắp Tu Chân giới, cũng chỉ có hai Tiên Tôn, đều ở trong Tiên Khư này.

Con số ít ỏi khiến Khúc Dao Dao bất an, “Vậy… họ trông giống nhau sao?”

Chưa kịp nghe đáp, từ phía bên phải Tiên Khư, một người bước ra khỏi kết giới. Hắn gật đầu với mấy người bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Tiên Tôn còn chút việc chưa xong, các vị theo ta vào chờ trước.”

Đây là đại đệ tử của Thanh Hi Tiên Tôn, Cố Thiên Từ.

“Làm phiền.” Khúc Ngọc Thư thấy Khúc Dao Dao đứng ngây, khẽ nắm cổ tay nàng.

Vì trong Tiên Khư có hai Tiên Tôn, nên Tiên Khư được chia thành Vọng Khư và Chân Khư. Nơi Thanh Hi Tiên Tôn ở là Vọng Khư. Theo Cố Thiên Từ vào Vọng Khư, Khúc Dao Dao đi trên hành lang dài uốn lượn, càng nhìn càng thấy quen mắt.

… Hành lang này, nàng dường như từng đi qua khi hóa hình.

“Ta… ta hơi khó chịu, có thể về trước không?” Khúc Dao Dao sinh ra chút sợ hãi.

Mọi người quay lại nhìn nàng. Cố Thiên Từ liếc nàng, không cho cự tuyệt: “Tiên Tôn triệu kiến lần này là để xem thương thế cho Khúc cô nương. Cô nương khó chịu chỗ nào, lát nữa báo hết cho Tiên Tôn.”

Ôi, ta không muốn!

“Ca ca.” Khúc Dao Dao cầu cứu nhìn Khúc Ngọc Thư, đôi mắt trong veo đáng thương.

Quen thấy Khúc Dao Dao la lối, xấu tính, Khúc Ngọc Thư nào từng thấy nàng tỏ ra yếu thế với mình?

Lòng hắn như bị cào nhẹ, hơi cau mày, định nói gì đó, nhưng Cố Thiên Từ lại lên tiếng: “Tiên Tôn bế quan mấy tháng, hai canh giờ trước mới xuất quan. Dù bận rộn, vẫn lo cho cô nương. Mong Khúc cô nương đừng tùy hứng.”

Bế quan mấy tháng, hai canh giờ trước mới xuất quan?

Khúc Dao Dao nắm được điểm mấu chốt, chưa kịp hỏi kỹ, Cố Thiên Từ gật đầu với Khúc Ngọc Thư: “Thiếu tông chủ và Vân Chi theo ta. Tiên Tôn có vài việc muốn hỏi riêng.”

“Khúc cô nương, mời bên này.” Cố Thiên Từ dẫn Khúc Dao Dao lạc đơn đến một đình hóng gió ba mặt giáp nước.

Trước khi đi, hắn cảnh cáo liếc nàng: “Tiên Khư có nhiều trận pháp linh thuật, mong Khúc cô nương đừng chạy loạn. Tiên Tôn sẽ sớm đến.”

Lời này ám chỉ Khúc Dao Dao trước đây thường chạy loạn ở đây?

Nghĩ đến lần chết trước vì chạy loạn, Khúc Dao Dao vội xua tay: “Yên tâm, ta tuyệt đối không chạy loạn.”

Về bản chất, nàng chỉ là một đóa Tiểu Tuyết Liên, bị Cố Thiên Từ dọa vài câu đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá.

Nàng không biết, Khúc Dao Dao thật sự tuyệt không thành thật như vậy, càng không thể liên tục chờ hai ba canh giờ mà không nổi giận, thậm chí còn buồn ngủ.

Nàng nghĩ, nếu Cố Thiên Từ nói Thanh Hi Tiên Tôn bế quan mấy tháng, mới xuất quan, vậy hắn không thể là vị Tiên Tôn nàng gặp đêm đó.

Nghĩ thông, Khúc Dao Dao yên tâm. Nàng thật sự quá mệt.

Hồn phách chưa hòa hợp khiến nàng kiệt sức, cơn buồn ngủ ập đến không thể kiểm soát. Nàng chỉ có thể ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ.

“Còn chưa đến sao?” Lại một lần tỉnh giấc, Khúc Dao Dao xoa mắt, cảm thấy trời đã tối.

Nàng không ngờ “sớm” trong miệng Cố Thiên Từ lại chậm như thế, nàng đã ngồi hết một ngày. Ngáp một cái, nàng nửa tỉnh nửa mê chống đầu lên mu bàn tay, lẩm bẩm: “Không đến nữa là trời tối mất.”

Thật là tính tình tốt.

Chính vì không hiểu gì, nàng không biết người ta cố ý để nàng chờ.

Cứ thế tỉnh rồi ngủ mấy lần, Khúc Dao Dao dứt khoát gục xuống trên bàn đá ngủ luôn.

Xa xa truyền đến tiếng hạc kêu, nàng mơ màng mở mắt, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một góc áo trắng.

Pháp bào mềm mại ánh sáng nhạt, đôi bạch ủng thêu bạc văn đồ đằng, đôi mắt mông lung của Khúc Dao Dao từ từ mở to, nhìn chằm chằm đôi giày ấy bước gần, giật mình tỉnh hẳn.

?! Giống hệt.

Cứu mạng, góc áo và giày này giống hệt vị đọa tiên đêm đó! Khúc Dao Dao nhớ rõ, vì vị đọa tiên từng dẫm chân lên mặt thiếu niên, và những hoa văn thêu trên góc áo hắn bị máu thiếu niên thấm ướt!

Không khí quanh nàng trở nên loãng, Khúc Dao Dao không dám động, khó nhọc nuốt nước miếng.

Thấy nàng cúi đầu run rẩy, chủ nhân đôi giày dừng trước mặt nàng, như đang quan sát. Một lát sau, từ trên truyền xuống hai chữ ngắn gọn: “Ngẩng đầu.”

Giọng điệu lạnh thấu xương không cho cự tuyệt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play