Nhưng cũng vô hạn mà phóng đại những cảm xúc nàng sở hữu bên trong.
Lục Quyết bỗng dưng nhớ tới lần trước chứng kiến cảnh tượng này.
Đáy mắt nàng lóe lên tia sáng chói mắt, lại ghê tởm.
Đây là lần thứ hai nàng kề bên tử vong, không còn hy vọng hay mong chờ gì nữa.
Hắn chậm rãi bước đi, vừa dừng lại thì nàng tựa hồ cảm giác được hắn đã đến, ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm mãi, vẫn là câu nói ấy: "Mười ba, là ngươi sao?"
Lục Quyết cười nhạt.
Đôi môi nàng khô nứt, giọng nói nghẹn ngào, rồi bỗng cất cao: "Ngươi đến để mang ta đi sao? Nơi này thật đáng sợ, ngươi mau dẫn ta đi..."
Nghe nàng khẩn cầu, tâm tình Lục Quyết tựa hồ hạ xuống một chút.
Hắn ngồi xổm xuống, tuy biết rõ nàng là một kẻ mù, nhưng vẫn không kìm được mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, tựa hồ không muốn buông tha bất cứ biến hóa nào trong đó.
Hắn chợt hỏi: "Mười ba là ai?"
Nàng không đáp, chỉ ôm ấp mong đợi, lắc đầu: "Mười ba, dẫn ta đi..."
Lục Quyết khẽ mím môi, thong thả nói: "Mười ba đã chết."
Câu nói này như sét đánh giữa trời quang, giáng xuống trước mặt nàng, xé nát hy vọng cuối cùng.
Nàng ôm đầu, thét lên chói tai: "Không! Không thể nào!"
Đáy mắt nàng tràn ngập sự tuyệt vọng, giống như bị một ngọn lửa vô tình thiêu đốt, khô héo, tuyệt vọng, tử vong, bò lên khuôn mặt gầy gò và thân hình nàng, khiến nàng trở nên đầy tử khí, rồi lại tựa hồ bị bản năng cầu sinh thôi thúc, giãy giụa không thôi.
Vẻ hoảng hốt hiện lên trên mặt nàng, hai mắt nàng trợn trừng, rồi lại ngất lịm đi.
Lục Quyết nhướng mày.
Hắn đầu ngón tay nhéo một đạo thuần túy ma khí, ma khí chui vào trong thân thể Thiên Ngưng, ít nhất bảo nàng bất tử.
Trước mặt, nộ ý trên mặt thống khổ thoáng hòa hoãn, từ từ chuyển tĩnh, nàng co rúm lại, vẫn nói: "Mười ba sẽ không chết..."
Lục Quyết từ mũi gian hừ cười một tiếng.
Nữ nhân này, thật là ngu muội bất kham.
Hắn thu hồi tâm thần, đá một chút hộp đựng đồ ăn sang một bên, hộp đựng đồ ăn phiên đảo, lộ ra trang huyết tinh yêu thú thịt, liền thứ này, phàm nhân xác thật khó có thể nuốt xuống.
Bởi vì Hạ Hải kết giới tồn tại, vạn năm tới, Ma giới Nhân giới bị ngăn cách, tuyệt đại đa số ma tu không biết phàm nhân là như thế nào sống.
Hắn nhìn về phía Mậu Cửu: "Nấu chín lại lấy lại đây."
Mậu Cửu mới vừa nhặt về một cái mệnh, cả người mồ hôi lạnh, lập tức gật đầu: "Dạ, tôn thượng."
"Còn có," Lục Quyết thanh âm dừng một chút, "Hỏi rõ ràng, mười ba là người nào."
Thái Thượng thật không nghĩ tới, Thiên Ngưng biên một người, thật đúng là khiến cho Lục Quyết hứng thú.
Thiên Ngưng trong đầu hồi Thái Thượng: "Cứ nói là tình địch của hắn."
Một khi Lục Quyết tò mò mười ba là ai, hừ, liền bắt đầu.
Lúc này đây, Lục Quyết rời đi sau, ẩn ma tu không có xuất hiện, Mậu Cửu cùng Bính Tần hai chân còn run rẩy.
Một lát sau, Bính Tần nhảy dựng lên, tiến lên tát Thiên Ngưng, Mậu Cửu phản ứng mau, ngăn lại hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Bính Tần nhe răng trợn mắt: "Chính là phàm nhân này, hại ta thiếu chút nữa bị tôn thượng giết chết, ta một hai phải cho nàng chút nhan sắc nhìn!"
Mậu Cửu nói: "Nhưng cũng là nàng ra tiếng đã cứu chúng ta a!"
"Bốp!" - một tiếng vang lên, Bính Tần vung tay tát ngang mặt Mậu Cẩu, rồi hung hăng đá thêm một cước, khiến Mậu Cẩu ngã nhào xuống đất. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chỉ là một cái Mậu tự vị, sao dám đối với ta - Bính tự vị - khoa tay múa chân?"
Mậu Cẩu đành phải quỳ rạp xuống đất xin tha: "Thực xin lỗi, Bính Tần tiền bối."
Ở Vô Cực Môn, việc kẻ có doanh áp cao chèn ép kẻ thấp đã là bất thành văn quy định.
Bính Tần vẫn chưa hết giận, lại đá thêm hai cái vào người Mậu Cẩu, lúc này mới nhìn về phía Thiên Ngưng.
Khi ánh mắt hắn chạm phải đôi mắt trong veo không chút tạp niệm của Thiên Ngưng, lòng hắn chợt run lên.
Manh nữ này, dường như đôi mắt kia thấu hiểu hết thảy.
Trong đôi mắt ấy, có một cỗ lực lượng bóp nghẹt hắn.
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy nữa, phảng phất như ảo giác.
Bính Tần khẽ nuốt nước bọt, chân bất giác dịch chuyển, không hề giẫm lên người Mậu Cẩu nữa. Hắn tặc lưỡi, nghĩ bụng, phàm nhân mới vừa phân đến, nếu lại xảy ra chuyện gì thì hắn gánh không nổi.
Hắn chỉnh lại quần áo, đối với Mậu Cẩu nói: "Muốn biết Thập Tam là ai thì tự đi hỏi."
Mậu Cẩu vẫn quỳ rạp trên mặt đất: "Vâng, vâng."
"Một cái Mậu tự vị mà cũng dám ở đây giương oai." - Bính Tần vừa nói vừa quay về.
Mậu Cẩu sớm đã quen với việc bị Bính Tần sỉ nhục, nàng đứng dậy, lau sạch bụi bẩn trên mặt, nhìn vết máu yêu thú trên mặt đất, hỏi Thiên Ngưng: "Các ngươi phàm nhân ăn cái gì thì sẽ lộng thục?"
Đối với ma tu mà nói, ăn yêu thú chính là ăn ma khí bên trong nó, thục hay không cũng vậy, ăn tươi nuốt sống cũng chẳng sao cả.