Về nhà? Về nhà thì tốt quá, ở nhà có mẹ, có ba, còn có gấu bông, ngủ một giấc là bay hết mọi phiền não.

“Sao lại thành ra thế này? Thật phí công sức một năm của anh. Nếu không mau khỏe lại, anh sẽ đích thân ra tay.”

Tôi dựa đầu vào n.g.ự.c anh ta, nhỏ giọng tủi thân nói: “Anh đừng mắng em nữa được không?”

Anh ta ngẩn người, rồi đẩy tôi vào xe, xoa đầu tôi: “Được, không mắng em nữa. Vi Vi ngủ một giấc đi, ngủ một giấc dậy thì sẽ khỏe lại thôi.”

Tôi gật đầu, co ro ngủ trên ghế sau.

Hứa Minh Trạch do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa cô về nhà.

Khi anh lái xe ngang qua cổng bệnh viện, tình cờ nhìn thấy Lục Xuyên Tịch đang giận dữ tranh cãi với bảo vệ.

Anh cười lạnh một tiếng, nhấn ga, xe lao vút đi.

Cứ thế, chỉ cách vài bước chân, Lục Xuyên Tịch và Lăng Vi đã lướt qua nhau.

Hứa Minh Trạch dùng chăn bọc cô lại, đang định bế lên lầu thì cô đột nhiên cựa quậy, xoay người trong vòng tay anh, nhắm mắt khóc lóc van xin.

“Em không muốn về nhà, Hứa tiên sinh, xin anh cho em ở nhờ một đêm, chỉ một đêm thôi, em sẽ trả tiền mà.”

Thấy cô vẫn còn mơ màng, Hứa Minh Trạch thở dài: “Nếu em tin anh, anh tất nhiên không từ chối.”

“Em tin anh, Hứa tiên sinh, em sẽ trả tiền cho anh.” Cô giấu đầu vào chăn, dường như như vậy sẽ cho cô cảm giác an toàn.

Trên lầu.

Khi nước nóng đã sẵn sàng, cô lại thiếp đi rồi, nằm cuộn tròn trên giường như một chú cún hoang không nhà không cửa.

Anh nhẹ nhàng đánh thức cô: “Vi Vi, dậy đi, tắm nước nóng một chút, nếu không sẽ ốm đấy.”

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhưng lại chui vào n.g.ự.c anh, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Bố, con khó chịu quá!”

Hứa Minh Trạch dở khóc dở cười, đành bế cô vào bồn tắm.

“Vi Vi, em tự tắm được không?”

Cô lơ đễnh gật đầu, yếu ớt nói: “Cảm ơn anh, Hứa tiên sinh.”

Thấy cô còn nhận ra mình, Hứa Minh Trạch thở phào: “Vậy em tắm trước, anh đi lấy quần áo cho em.”

Hứa Minh Trạch định lấy quần áo chưa mặc ra, nhưng anh nghĩ điều này có chút mập mờ, sẽ gợi lên ký ức không tốt, sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô.

Anh cầm chìa khóa xe, đến gõ cửa phòng tắm:

“Vi Vi, trong tủ dưới bồn rửa có áo choàng tắm sạch, em dùng tạm trước, anh ra ngoài một lát, sẽ về ngay.”

Bên trong lâu không có động tĩnh, anh lại gõ cửa: “Vi Vi, em nghe thấy anh nói gì không?”

Kèm theo tiếng nước chảy, giọng cô yếu ớt truyền ra:

“Vâng, Hứa tiên sinh, anh cứ đi đi, không cần lo cho em, cảm ơn anh đã cho em ở nhờ tối nay, làm phiền anh quá.”

“Đều là bạn học, giúp nhau chút thôi.”

Anh vừa thay giày, vừa gọi điện cho Hứa Tiểu Muội, đầu dây bên kia rất ồn ào, xem ra cô bé lại thức khuya chơi game.

“Hứa Đào Đào, em lại chơi game nữa à? Tháng sau cắt một nửa tiền tiêu vặt nha!”

Mặc kệ tiếng la ó của đồng đội, Hứa Tiểu Muội vội vàng thoát game:

“Ôi, anh trai yêu quý của em, sao anh có thể tàn nhẫn với em gái duy nhất của mình như vậy chứ?”

Hứa Minh Trạch lười tranh cãi, nói với giọng không vui:

“Một bộ quần áo nữ mới, cả trong lẫn ngoài, sáng mai bảy giờ mang đến chỗ anh.”

“Trời đất thánh thần thiên địa ơi, cô gái xấu số nào bị anh bắt nạt nữa vậy…”

“Học kỳ sau cắt sạch tiền tiêu vặt!”

“Oh, nooo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play