“Không sao, lát nữa thôi cô sẽ tự nguyện đi theo tôi.”

Gạo đã nấu thành cơm, anh ta xem cô còn làm bộ làm tịch gì!

Cảnh tượng này, giống hệt đời trước, nhưng lại không giống.

Tô Tô rất rõ ràng, có lẽ cô cuối cùng không đợi được con rắn độc đã cứu mình. Khoảnh khắc tuyệt vọng, cô thừa lúc Ngô Chí nới lỏng dây lưng, hung hăng cắn vào hổ khẩu anh ta.

“A!”

Ngô Chí đau đến mức buông tay, để tuột mất cô gái đã giống như lươn trạch trườn đi.

Đau đớn chỉ khiến anh ta lơi lỏng vài giây, lấy lại tinh thần, nhanh chân đuổi theo, đôi bàn tay to lớn sắp sửa tàn nhẫn túm lấy tóc Tô Tô… Thời khắc mấu chốt, không ai nghe thấy trong bụi cỏ bên chân truyền đến tiếng sột soạt rất nhỏ.

Dường như có thứ gì đó đang bò lên.

“A a a a a a!!”

Tiếng kêu thảm thiết còn nghiêm trọng hơn vừa rồi vang vọng trời xanh, dọa một đám chim sẻ đang nghỉ ngơi bay lên.

“Rắn! Có rắn!”

Ngô Chí đầu tiên cảm thấy có vật gì lạnh lẽo trơn trượt lướt qua chân, ngay sau đó cổ chân truyền đến một trận đau nhức. Anh ta hoàn toàn không rảnh lo cho Tô Tô nữa, vội vàng xắn ống quần lên, sờ thấy một chỗ có dấu răng rắn cắn ở cổ chân.

Xong rồi, chẳng lẽ là rắn độc?

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào Tô Tô đang trốn ở một bên, mấy chữ nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

“Lại đây! Hút độc ra cho ông!”

Dưới ánh trăng, Tô Tô kinh hoàng nhìn anh ta, phát hiện chỉ trong mười mấy giây, trán Ngô Chí đã chảy ra rất nhiều mồ hôi to như hạt đậu, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt đi nhiều.

Diễn biến giống hệt đời trước!

Nếu con rắn cắn là cùng một con, vậy quá mười giây nữa, môi Ngô Chí sẽ tím tái, ngã xuống đất run rẩy không dậy nổi…

Cô lâu lắm không động tĩnh, Ngô Chí tức giận đến đầu óc choáng váng, muốn nhấc chân kéo người lại, lại mơ hồ cảm thấy bước chân cũng đang lảo đảo.

Cắn anh ta, chẳng lẽ là một con rắn độc cực độc?

Ngô Chí ở nông thôn, từng thấy người bị rắn độc cắn, đêm đó đã chết.

Lạch cạch!

Tô Tô nhìn Ngô Chí ngã xuống đất, đôi mắt vốn đã nhỏ, lúc này trợn trừng cực đại, đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.

“Giúp tôi hút ra, giúp tôi hút ra!”

Cô gái xinh đẹp yếu đuối, từng bước lùi lại, càng ngày càng xa người đàn ông đang cần sự giúp đỡ khẩn cấp.

“Tôi sẽ không giúp anh.”

“Anh chết, là đáng đời.”

Lời này, lọt vào tai Ngô Chí lúc này, giống như tiếng gọi hồn của ác quỷ.

Cơ thể anh ta càng lúc càng lạnh, môi cũng bắt đầu run rẩy, đầu óc choáng váng vẫn còn nhớ mình trúng độc rắn, rất có thể sẽ chết ở chỗ này.

“Cầu xin cô, cầu xin cô cứu tôi… Giúp tôi hút độc rắn ra…”

Súc sinh sắp chết, thế nhưng cũng biết dùng chữ “cầu”.

Trọng sinh một lần, Tô Tô cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, những áp lực và tuyệt vọng tích tụ sau khi trọng sinh, tan đi hơn một nửa.

Cách mấy chục mét, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm Ngô Chí, nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng ghét kia, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không giúp anh hút ra, cũng sẽ không giúp anh gọi người. Chỉ khi anh chết, tôi mới có thể sống yên ổn.”

“Cô… Oẹ!”

Một bãi máu độc lớn từ miệng phun ra, Ngô Chí còn muốn nói gì, trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh khàn khàn “hộc hộc”. Anh ta hoảng sợ bóp cổ mình, một tay khác bản năng cào cào mặt đất.

Anh ta muốn cầu cứu, nhưng không ai cứu anh ta.

Ngô Chí trợn mắt chết, giống hệt cái chết ở đời trước.

Lúc này Tô Tô mới phát hiện, mình vừa nín thở một hơi thật dài.

Nhưng trong lòng cũng không nhẹ nhõm hơn chút nào.

“…Anh chết rồi, còn tôi thì sao?”

Đường sống của cô, lại ở nơi nào?

Mấy dị năng giả trong đội, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện thi thể Ngô Chí, cô như cũ trốn không khỏi sự trách mắng và ánh mắt lạnh lùng của họ. Con đường xuống phía nam mới đi được một phần năm, khổ sở của cô chỉ vừa mới bắt đầu.

Tô Tô đứng tại chỗ, đứng đến hai chân tê dại, cho đến khi… Sau cổ truyền đến vài tiếng “tê tê” rợn tóc gáy.

Cô đột nhiên quay đầu, đối diện với một cái đầu rắn dữ tợn.

Bang!

Tô Tô sợ đến ngã nhào xuống đất.

Con rắn đen treo trên cành cây cao cao nhìn xuống chằm chằm cô, con ngươi màu lục đậm dựng thẳng theo cô ngã xuống mà di chuyển.

“Là mày!”

“Tê tê ~”

Cái lưỡi đỏ tươi của rắn thè ra thụt vào hai lần, con rắn đen dò xét nhìn chằm chằm con người yếu ớt trước mắt.

Vậy mà Tô Tô từ trong mắt nó nhìn ra vài phần nhân tính.

Còn có vài phần… Sẵn sàng bất cứ lúc nào lao tới, nhe răng nanh… Ngọ nguậy rục rịch.

Lạnh lẽo, dữ tợn, mấp máy.

Lưỡi đỏ tươi của rắn thong thả thè ra thụt vào, dường như đã nhắm chuẩn con mồi trước mắt.

Da đầu Tô Tô tê dại, thân thể không dám động đậy.

Cô sợ chỉ cần động đậy một chút, con rắn đen này sẽ đột nhiên lao tới cắn cô một phát.

Dù sao nó vừa mới bị Ngô Chí bắt… Dựa theo bản tính có thù tất báo của động vật máu lạnh, có lẽ nó cũng coi cô là “kẻ thù”.

Thân rắn treo trên cành cây càng duỗi càng dài, cách con người trên mặt đất cũng càng ngày càng gần.

“Đừng cắn tôi…”

Trong vô thức, mắt Tô Tô đã chảy ra nước mắt sợ hãi, thân thể theo bản năng lùi về phía sau.

“Tê, tê…”

Thấy nguy hiểm càng lúc càng gần, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.

“Người ở đây!”

Tiếng ồn ào, tiếng bước chân ùa vào rừng cây, con rắn đen đang định gây rối đột nhiên rụt về ngọn cây, trong chớp mắt đã không biết trốn đi đâu.

Đèn pin chiếu sáng lại đây.

Dị năng giả đi đầu phát hiện thi thể Ngô Chí – hai mắt trợn trừng, ấn đường xanh tím, chết không nhắm mắt.

“Cái này…”

“Sao vậy?” Lâm Vi Nhiên đẩy bụi cỏ ra, giây tiếp theo, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, “Ngô Chí chết rồi?”

Cô ta theo bản năng nhìn về phía Tô Tô đang xụi lơ trên mặt đất, khóe mắt phiếm hồng, ngữ khí không tự chủ được mà lạnh lùng.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Ngô Chí chết?”

Vẫn là đến chất vấn.

Tô Tô ôm hai đầu gối, ngữ khí đặc biệt lạnh lẽo: “Anh ta bị rắn độc cắn.”

“Sao có thể?” Lâm Vi Nhiên nhíu mày, có chút nghi ngờ.

Tư Triết đứng bên cạnh cô ta ngồi xổm xuống, tầm mắt quét một vòng trên thi thể Ngô Chí, sau đó chính xác định vị đến cái chân bị xắn ống quần.

“Trên đùi quả thật có dấu răng rắn cắn.”

“Loại độc rắn nào mà mạnh như vậy? Có thể khiến Ngô Chí chết không một tiếng động?”

Lâm Vi Nhiên mím môi, trong lòng có chút bất an.

Trong đội tổng cộng có bảy dị năng giả, trong đó dị năng giả cấp hai chỉ có bốn người – cô ta, Tư Triết, Ngô Chí, Triệu Chấn Vũ.

Trên đường đào vong xuống phía nam, dị năng hệ lực lượng của Ngô Chí đã giúp đỡ rất nhiều, gậy bóng chày vung ra, mười con tang thi thì chín con nổ đầu, còn một con đầu trực tiếp bay ra ngoài.

Mà dị năng hệ hỏa của cô ta, dị năng hệ lôi của Tư Triết, dùng tốt thì rất tốt, nhưng giai đoạn đầu rất dễ kiệt sức, sức tấn công thực sự hạn chế…

Nghĩ như vậy, tâm trạng Lâm Vi Nhiên đặc biệt tệ.

Càng nhịn không được tính khí chính là Triệu Chấn Vũ.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tô: “Cô sao lại thế này? Ngô Chí bị rắn cắn, cô không biết gọi người sao? Chúng tôi đều ở bên ngoài khu rừng, cô chỉ cần kêu một tiếng, còn có thể cứu anh ta về được!”

Tô Tô không rên một tiếng.

Lần này, Lâm Vi Nhiên cũng có chút bất mãn, nhìn về phía em họ mình với ánh mắt mang theo sự thất vọng và tức giận.

“Tại sao em không gọi người?”

Một câu chất vấn giống hệt đời trước.

Tô Tô có chút xuất thần, lúc ấy cô đã trả lời thế nào?

Lúc ấy cô mang một khuôn mặt sưng đỏ, ôm chút hy vọng không quan trọng cuối cùng, hy vọng những người này có thể đứng về phía cô.

—— “Anh ta muốn cưỡng hiếp tôi.”

“Anh ta muốn cưỡng hiếp tôi.” Tô Tô vẫn nói ra những lời này, chẳng qua lần này, ngữ khí rất bình tĩnh, “Chẳng qua còn chưa thực hiện được, đã bị rắn độc cắn.”

Cô thậm chí còn cười.

“Vẫn là con rắn đen anh ta vừa bắt được, nó đến báo thù.”

Hai câu nói, khiến hiện trường im lặng như tờ.

“Cái gì cưỡng hiếp? Ngô Chí muốn cưỡng hiếp cô sao!” Triệu Chấn Vũ mặt đầy châm biếm, “Cô cho rằng bây giờ vẫn là trước mạt thế chắc? Loại đàn ông nào cũng để cô chọn lựa? Anh ta là dị năng giả cấp hai, muốn loại phụ nữ nào mà không được! Ai biết có phải cô quấn lấy đòi anh ta dẫn vào rừng, muốn mượn cơ hội đòi lợi ích, kết quả người chết rồi, cô đến thoái thác trách nhiệm!”

Một tràng lời nói, khiến mấy dị năng giả đồng tình, ánh mắt hoài nghi đều đổ dồn về phía Tô Tô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play