“Về cơ bản là có thể giải quyết được vấn đề.”
Cô nói xong ba câu hai lời, rồi tựa mặt vào cánh tay Đậu Thanh, im lặng không nói nữa.
Tất cả nội dung trong đoạn nói này đều là những điều mà mọi người chưa từng nghe nói đến trước đây.
Có người nghi ngờ: “Sao cậu biết nhiều vậy? Hình như trên bản đồ trường học của chúng ta cũng không có ghi?”
Ngay khi nhập học, tất cả các tân sinh viên sẽ nhận được bản giới thiệu và bản đồ khuôn viên trường Đại học Tây Trì.
Đại học Tây Trì rộng lớn, không có bản đồ thì khó mà di chuyển được.
Tuy nhiên, trên bản đồ, hồ Tĩnh cũng không được đánh dấu là “khu vực cấp nước dự phòng,” thậm chí, không ai biết gần hồ Tĩnh còn có một trạm phát điện dự phòng.
Yên Phong Cập im lặng.
Anh nghe Phương Ương Ương dùng giọng nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Những thông tin này sẽ không xuất hiện trong phần giới thiệu hay trên bản đồ của trường đâu.”
“Vậy sao cậu biết?”
Giọng nói nhẹ nhàng, thái độ thẳng thắn của cô khiến bầu không khí vốn lo lắng bất an trở nên dịu lại.
Giọng nữ nghe như đọc thơ, hát, du dương trong không khí, những cô gái đang buồn bã lau nước mắt đều quay đầu nhìn cô.
“Một vài thông tin mật,” cô mỉm cười với người vừa hỏi, “nhà tôi có người làm trong ngành này nên cũng biết đôi chút.”
Giờ đây, những thông tin mật như vậy cũng không cần phải che giấu nữa, nói ra sớm để mọi người an tâm mới là điều tốt nhất.
Bản chất con người thật khó đoán, ai mà biết trong tình cảnh này liệu có xảy ra tranh cãi hay xô xát vì lo lắng về “cạn nước” trong tương lai hay không?
Dị năng của con người chỉ được đánh thức dần dần vào ngày thứ năm của tận thế.
Sau khi dị năng được đánh thức, những người sở hữu dị năng "hệ nước" sẽ không còn lo lắng về việc thiếu nước nữa, trong thực tế, chỉ cần có một đồng đội dị năng hệ nước bên cạnh, thì không cần phải lo lắng về việc có chết khát hay không.
“Bốn ngày đen tối” trong nguyên tác không phải là một câu nói đùa. Trong bốn ngày này, khi động thực vật biến dị trước loài người, trên thế giới, trong những góc tối tăm nào đó, con người chìm trong nỗi sợ hãi về những gì tương lai, tâm lý suy sụp, buông thả ác ý và đã làm ra những điều vô cùng tồi tệ.
"Bốn ngày đen tối" này không chỉ có sự tàn sát của động vật biến dị, mà còn có sự tàn sát giữa người với người, dẫn đến dân số loài người giảm mạnh bốn mươi phần trăm.
Càng sớm ổn định lòng người, bình tĩnh vượt qua bốn ngày này càng tốt.
Những gì cô nói đều đến từ thông tin trong nguyên tác truyện tận thế.
Cô gái trẻ nói xong, rất nhanh sau đó lại mỉm cười e thẹn, giọng nhẹ nhàng: “Tôi biết mọi người đều rất sợ…”
Tôi cũng rất sợ.""
Mạnh Tử Chiêu khoanh tay, vẻ mặt thích thú nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh Đậu Thanh, dùng giọng nói dịu dàng, vô tình xoa dịu cảm xúc của mọi người, những lời nói đó còn ổn định lòng người hơn cả việc cậu giả vờ là người ngoài cuộc, dùng lời lẽ tinh tế, mỉm cười nói "chỉ cần không mất nước là có thể sống sót".
Phương Ương Ương.
Đôi mắt cô sáng long lanh, tràn đầy hy vọng, khiến người ta nhìn vào lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
“Nhưng mà, thật sự không cần lo lắng, ít nhất bây giờ, chúng ta có thức ăn, có nước, còn có nhiều người có thể nương tựa lẫn nhau.”
Rầm một tiếng.
Một con mèo trắng mắt đỏ đâm vào tường kính bên ngoài, nhưng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến tường kính.
Mọi người giật mình nhìn về phía đó, thấy bức tường kính vẫn còn rất vững chắc. Sau một hồi im lặng, ai đó bật cười.
“Cmn, kính bằng sáng chế này thật đỉnh.”
Những tiếng đồng tình vang lên liên tiếp, đến cả dì căn tin cũng không nhịn được góp lời: “Dì làm ở Giang Phổ hai năm rồi, nghe nói kính bằng sáng chế này tốt lắm…”
Đậu Thanh nghiêng đầu, anh thấy Phương Ương Ương mỉm cười với mình.
Nụ cười dịu dàng, ngọt ngào, ánh sáng lấp lánh như ngọc như châu khảm trong mắt cô.
Trái tim anh chợt tan chảy thành nước đường, tràn ngập khắp nơi.
"Em thật tốt." anh khẽ nói, rồi dưới ánh mắt của một số người, đắc ý nắm lấy bàn tay mềm mại của cô vào lòng bàn tay mình.