11.

"Hay, ta nên gọi ngươi là... Chỉ Uyên?"

 

Hòa Thượng phóng niệm châu xuyên qua đám sùng thi, từng con lần lượt gục ngã.

 

"Khà khà khà!" Nam tử cười ngả nghiêng, "Ta hao tổn bao công sức nuôi dưỡng chúng, Đàm Loan, giờ ngươi phá hết rồi."

 

"Ngươi định lấy gì đền bù?"

 

Đôi mắt đa tình của hắn tự nhiên toát ra vẻ uyển chuyển, ánh nhìn như dệt lưới tơ.

 

 

Hắn chăm chắm nhìn vị hòa Thượng.

 

Ta bỗng dưng bực bội - ngay trước mặt ta mà dám ve vãn đối tượng của ta?

 

Chậc.

 

Ta dùng hông đẩy phăng nam tử ra.

 

"Chính tiểu hồ ly này khiến ngươi phá giới?"

 

Nam tử liếc nhìn ta từ đầu đến chân,"Ồ, chẳng trách, hóa ra là hồ ly đực."

 

Ta gằn giọng chắp tay trước ng/ực, che khuất ánh nhìn của hắn:"Đừng có ở đây tỏ vẻ đào hoa, muốn chiếm Hòa Thượng? Xếp hàng đợi đi!"

 

Nụ cười trên mặt nam tử đột nhiên biến ảo:

 

"Vô tri!"

 

"Đàm Loan, hãy cùng tiểu tình lang của ngươi... ch*t ở đây đi!"

 

Hắn hất đổ đèn dầu, ngọn lửa địa ngục bùng lên dữ dội.

 

 

Nhào về phía Hòa Thượng định cùng lao vào biển lửa, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta đ/á một cước vào huyệt đầu gối hắn.

 

Hắn loạng choạng không ôm được Hòa Thượng, nhưng khi ngã vẫn kịp gi/ật áo rộng của ngài.

 

Một cái gi/ật mạnh, cả hai cùng rơi vào lửa đỏ, hỏa diễm nhanh chóng bám lên người họ.

 

"Khà khà khà khà——!"Nam tử đi/ên cuồ/ng cười gằn,"Đây chính là U Minh Hỏa ta đặc chế cho ngươi!"

 

"Thứ lửa này còn gọi là Hồn Th/iêu, chuyên đốt ch/áy nguyên hồn, vĩnh viễn không siêu sinh!"

 

Hòa Thượng khóe mi đỏ rực, gân xanh trên trán nổi lên, toàn than thể co rúm vì đ/au đớn.

 

Lửa càng lúc càng dữ, th/iêu đến da thịt ch/áy đem.

 

Ta sốt ruột đi quanh, nhưng ngọn lửa trên người hắn nhất định không tắt.

 

"Bần Tăng không sao."

 

 

Giọng hắn gắng gượng, nhưng vẻ mặt đ/au đớn không giấu nổi.

 

Ta cắn ch/ặt hàm, ch/ửi nhỏ một tiếng, dùng phép chuyển toàn bộ lửa sang mình.

 

U Minh Hỏa chỉ gây tổn hại thể x/á/c.

 

Nhưng đ/au đến nỗi ta lăn lộn dưới đất cả chục vòng, lửa may ra vừa tắt.

 

Vị Hòa Thượng vốn điềm đạm lập tức chạy đến:

 

"Đồ ngốc."

 

Ta nhe răng cười: "Hòa Thượng, nếu ngươi không động lòng là ta thiệt đấy."

 

Giơ hai tay ra hướng hắn: "Hòa Thượng, ôm."

 

Hòa Thượng khẽ gi/ật mình, cuối cùng vẫn đỡ ta lên.

12.

Ta dựa vào cổ Hòa Thượng, nhìn thẳng cảnh nam tử phía sau người bị hỏa diễm nuốt chửng. Trong lồng kia, đàn bươm u linh vẫn bị giam cầm nơi ấy.

 

Phật Quang phủ lấp hỏa diễm, nơi lửa chạm đến chỉ còn đống đổ nát.

 

"Hòa Thượng, ngươi cùng kẻ kia có cừu h/ận sao?"

 

"Sao còn dẫn ngươi đến trừ yêu, lại phóng hỏa đốt hồn phách ngươi?"

 

Hòa Thượng khẽ cắn môi, hồi lâu sau mới đáp: "Hắn thích Chỉ Uyên, ta lại có th/ù tru diệt phụ thân hắn."

 

Ta trầm mặc, kẻ mà khiến lòng dậ̣y sóng lại trú ngụ trong thể x/á/c cừu địch huyết hải, tử cục.

 

 

"Còn ngươi?"

 

Ta nghi hoặc: "Ta sao?"

 

Hòa Thượng ngậm miệng không nói, ta dùng trán đâm đâm vào người hắn: "Nói nửa lời, về già không có bạn!"

 

Vì cần dưỡng thuơng, chúng ta tá túc Bích Ba Thành.

 

Nương theo danh hiệu "Ân Hồ C/ứu Hồn", ta sai khiến Hòa Thượng không chút mềm lòng.

 

"Hòa Thượng, ta muốn ăn gà nướng!"

 

"Hòa Thượng, ta đã nói bánh ngọt không được có hạt mè, ngươi nhặt ra cho ta!"

 

"Hòa Thượng, ta không muốn ăn há cảo của tiệm này!"

 

"Hòa Thượng, Hòa Thượng......"

 

Hòa Thượng cam chịu nhẫn nhục, từ đầu đến cuối chỉ đáp một tiếng "Tốt".

 

Một tuần trăng trôi qua, ta b/éo tròn một cách đ/au đớn.

 

 

Véo mớ mỡ dư, ta oán h/ận lẩm bẩm: "Đều do ngươi, ta đã có ngấn mỡ rồi!!"

 

Lúc ấy Hòa Thượng đang nín buồn nôn hầm món canh b/éo, nghe vậy chỉ khẽ đáp: "Phải, trách ta."

 

Ta được đằng chân lân đằng đầu: "Tối nay phải đưa ta ra sau núi tiêu cơm!"

 

“Tốt.”

Ta hài lòng, nhìn Hòa Thượng ngoan ngoãn nghe lời, khóe miệng không kiềm được nở nụ cười ngốc nghếch.

 

Miệng vẫn không chịu tha: “Đúng là Hòa Thượng nhát gan!”

13.

Chiều tà sau khi dùng cơm xong, Hòa thượng quả nhiên dẫn ta vào núi.

 

Hai ta sánh vai dạo bước giữa rừng, nghiêng đầu chút đã thấy dung nhan tuấn tú bên cạnh.

 

Phải nói thật, Hòa thượng đẹp trai lắm thay.

 

"Hòa thượng, ta còn đói lắm..."

 

Hòa thượng thuần thục rút từ ng/ực áo gói điểm tâm:

 

"Dùng đi, không có mè."

 

Trong mắt người thoáng hiện tia yêu chiều khó nhận, dù chớp nhoáng nhưng ta đã bắt trọn.

 

 

Mắt ta sáng rực, hắn động tình rồi! Hắn động tình rồi!

 

Nén lòng hưng phấn, ta ngạo nghễ ngửng mặt:

 

"Ngươi hãy đút cho ta."

 

Hòa thượng do dự giây lát, đúng lúc ta nản lòng định tự lấy thì bỗng thấy ngón tay ngọc cầm miếng bánh nhỏ đưa tận miệng.

 

"!!!"

 

Ta nhai nhẹ, điểm tâm hôm nay sao ngọt lịm lạ thường.

 

Ngọt đến nỗi răng tê tái.

 

"Hòa thượng, ta khát nước..."

 

"Đi lấy cho ta nhanh."

 

Hòa thượng vâng lời ch/ặt đoạn trúc, tìm mạch suối trong núi.

 

Nhìn bóng lưng người tất tả, cả người ta bỗng dưng rần rần như có kiến bò.

 

Tim đ/ập thình thịch.

 

 

"Đét!!"

 

Lưng ta bỗng trúng roj quất mạnh, da thịt tóe m/áu.

 

"Hự hừ... đ/au quá đ/au quá!"

 

Tay vờn vịn vết thương, roj giáng tiếp ập xuống: "Ch*t đi!!"

 

Né đò/n liền nhận ra trang phục kẻ tấn công - đúng như dự liệu trước lúc xuống núi:

 

Sư diệt yêu.

 

Cả đám.

 

Chúng bố trận ngay lập tức, giam ta trong vòng vây.

 

Ngồi xếp bằng niệm pháp chú trấn yêu.

 

Ta giãy giụa trong trận nhãn, xươ/ng tủy như bị vạn con kiến gặm nhấm.

 

Vừa vật vã đ/ập phá trận pháp, vừa lén vận Mị thuật lo/ạn tâm trí chúng.

 

Nào ngờ đám người vẫn tỉnh táo, pháp lực ép ta hiện nguyên hình.

Một tên trừ yêu sư xông vào trận, túm đuôi ta dốc ngược lên.

 

 

Rút d/ao rạ/ch dài vết thương trên lưng.

 

M/áu đổ như suối, đ/au đến mức hóa đi/ên.

 

Hắn thọc tay vào vết rá/ch, định l/ột sống da ta.

 

Ta bình thản liếm lông, chỉnh trang diện mạo lần cuối.

 

“Thả... hắn... ra!”

14.

Hòa thượng kia!

 

Đôi mắt mơ hồ vì đ/au đớn bỗng sáng rực, thân thể ta giãy giụa muốn thoát khỏi tay trấn yêu sư.

 

Trong cổ họng chỉ phát ra ti/ếng r/ên yếu ớt:

 

"Ư... hòa thượng... c/ứu ta!"

 

Trong màn sương mờ ảo, ta thấy đôi mắt hòa thượng đỏ như m/áu.

 

Từng chữ như đục đẽo từ đ/á:

 

"Ngươi vô sự... chớ tùy tiện... thi triển... mị thuật..."

 

 

"Làm rối... lo/ạn..."

 

Ta chợt nhận ra, nét mặt hòa thượng phơn phớt hồng bất thường, đôi chân r/un r/ẩy khi bước.

 

Thảo nào trấn yêu sư dễ dàng thoát mị thuật, hóa ra có hòa thượng đang gánh thay sát nghiệp.

 

Trấn yêu sư đột nhiên siết cổ ta, xoắn vặn dữ dội.

 

Tứ chi ta buông thõng vô lực.

 

Chuỗi hạt từ hòa thượng xuyên qua thân thể y, ngọc châu nhuốm màu huyết tinh.

 

Trấn yêu sư đổ sầm xuống, đ/è lên thân ta.

 

M/áu tuôn xối xả, nhuộm đỏ đất.

 

Hòa thượng mắt trợn trừng huyết khí ngút trời, phá vỡ pháp trận, nâng ta lên như báu vật.

 

Thấy đồng bạn t/ử vo/ng, đám trấn yêu sư còn lại hợp lực triệu hồi phạm chung.

 

 

Ta dốc toàn lực đẩy hòa thượng ra, bị phạm chung trùm lấy.

 

"Uỳnh"

 

N/ão hải vang lên tiếng chuông, từng đợt công kích h/ồn phách như muốn đ/á/nh tan thần thức.

 

Đau quá.

 

Ta ôm đầu thất thanh:

 

"Sắp... không chịu nổi..."

 

Hòa thượng đi/ên cuồ/ng như mất trí, tàn sát hết thảy.

 

Mỗi lần y công kích phạm chung, h/ồn phách ta lại thêm một lần trọng thương.

 

Thân thể teo tóp dần.

 

Qua lớp pháp chướng trong suốt, ta khàn giọng:

 

"Hòa thượng... ngươi m/ù sao?"

 

"Đau ch*t ta rồi..."

 

 

Tử thần cận kề, phạm chung vỡ tan.

 

Ta nở nụ cười tàn lụi.

 

May thay, suýt chút nữa...

 

Đã vĩnh viễn tiêu tán nơi đây.

15.

Ám vân càng tụ càng dày, bầu trời mỗi lúc một tối sầm.

 

Từng tia chớp lôi đình giáng xuống người hòa thượng.

 

Hắn s/át h/ại nhân loại, phải chịu thiên tru.

 

Tia sét đầu tiên khiến hòa thượng quỳ một gối, gắng gượng chống đỡ mới không ngã nhào.

 

Ta dùng móng vuốt bám đất, từng chút từng chút bò về phía hòa thưỡng.

 

"Ầm!"

 

Lại một đạo lôi kích nữa giáng xuống.

 

 

M/áu tươi từ trán hòa thượng tuôn thành dòng.

 

"Đàm Loan...hòa thượng....."

 

Hòa thượng ngẩng mắt nhìn ta, trong đồng tử chứa đầy vạn ngàn phức tạp.

 

Hắn r/un r/ẩy ngồi xếp bằng, vận công điều tức, đem nội lực cùng chân khí truyền vào thân thể ta.

 

Luồng khí ấm áp xuyên vào kinh mạch, dần dần hàn gắn thương thế trầm trọng trên người.

 

"Ầm!"

 

Ta lơ lửng giữa không, thân thể dần hồi phục, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn lôi điện tàn khốc oanh kích hòa thượng.

 

Tim đ/au thắt nhưng vô lực can thiệp.

 

Sau chín mươi chín đạo thiên lôi, hòa thượng bỗng hóa thành hắc long vút lên trời cao.

 

Ta há hốc mồm, đến khi hắn trở lại nhân hình đứng trước mặt vẫn kinh ngạc không thốt nên lời.

 

 

"Hòa thượng? Ngươi...."

 

Hòa thượng đột ngột kéo ta vào lòng, một tay ôm eo lưng, tay kia đặt sau gáy, siết ch/ặt trong vòng tay.

 

Ta khẽ nhếch mép, gi/ận dữ đẩy hắn:

 

"Hòa thượng, người siết đ/au ta rồi."

 

Nghe vậy, hòa thượng buông lỏng tay, ánh mắt chập chờn nhìn sâu vào đôi mắt ta.

 

Giây lát, hôn lên môi ta.

 

Nụ hôn cuồ/ng nhiệt như gió lốc mưa giông, khiến ta ngạt thở đến ửng hồng gò má.

 

Tức gi/ận cắn mạnh vào đầu lưỡi hắn, hòa thượng đ/au đớn nhưng không buông, ngược lại càng thêm thâm sâu.

Đến khi mắt ta đẫm lệ, hắn mới dừng lại.

 

Ta trừng mắt gi/ận dữ, chợt sững sờ.

 

Từ từ đưa tay chạm vào khóe mắt hắn:

 

 

"Không có ấn hồng!"

 

"Đàm Loan, hòa thượng, người phá giới rồi."

 

Hòa thượng nắm ch/ặt bàn tay ta, hôn lên lòng bàn tay:

 

“Phải.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play