Edit: Linh

Gã trung niên tham lam nhìn ngắm sinh mệnh trẻ trung của Đế Nhan Ca, hắn đã nảy sinh ý định đoạt xá.

Chỉ là việc đoạt xá không hề dễ dàng, hắn cần tốn vài năm, thậm chí vài chục năm để chuẩn bị. Trước mắt, hắn có thể bắt giữ tiểu tử này, rồi từ từ nghĩ cách sau.

Còn có tên nhóc kia bị hắn đánh đến thổ huyết.

Tiểu tử đó trông không lớn hơn Đế Nhan Ca bao nhiêu, nhất định cũng phải bắt lại nghiên cứu.

Tư chất nghịch thiên như vậy, lẽ ra không nên xuất hiện ở cái loại Kiếm Tâm tông này.

Gã trung niên khinh miệt nhìn hai người.

Lúc này, hắn đã coi Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt như vật trong tay.

Hắn tuyệt nhiên không cho rằng một Kim Đan trẻ tuổi như Đế Nhan Ca có thể là đối thủ của hắn, kẻ đã tu hành mấy trăm năm, bước vào Nguyên Anh.

Nguyên Anh sơ kỳ và Kim Đan đỉnh phong là hai cấp độ hoàn toàn khác biệt, dù có thêm mấy trăm Đế Nhan Ca cũng không phải đối thủ của hắn. Đó là sự nghiền ép về đẳng cấp.

“Tiểu tử, nếu ngươi chịu trói, ta có thể tha cho Kiếm Tâm tông, bằng không diệt môn ngươi.”

Lúc này, tông chủ Kiếm Tâm tông và những người khác cũng đuổi tới.

Vừa thấy gã trung niên, bọn họ liền quỳ rạp xuống.

Đặc biệt là Nguyên Trần, hắn phản bội nhanh đến kinh ngạc.

“Xích Dương chân nhân, tiểu tử này không có bất kỳ quan hệ gì với Kiếm Tâm tông chúng ta, nàng đã sớm bị ta trục xuất khỏi sư môn. Nếu nàng đắc tội ngài, ngài đánh chết nàng cũng là hợp tình hợp lý.”

Lúc này, tông chủ Kiếm Tâm tông không lên tiếng, chỉ thở dài bất lực.

Ngược lại, Tiêu Tuyệt sau khi phun ra vài ngụm máu, vẫn luôn dùng ánh mắt thù hận trừng trừng nhìn Xích Dương chân nhân. Ánh mắt đó hận không thể trực tiếp giết chết hắn.

Nhưng Xích Dương chân nhân thực sự quá mạnh, Kim Đan và Nguyên Anh không đơn giản chỉ là một và hai. Có lẽ mấy trăm Kim Đan đỉnh phong cũng không đánh lại một Nguyên Anh sơ kỳ. Đó đã là sự nghiền ép về cấp bậc. Tất cả mọi người đều không xem trọng Đế Nhan Ca.

Một đám người Kiếm Tâm tông nhỏ giọng nói với Đế Nhan Ca: “Nhan Ca, nể tình tông môn đã cưu mang ngươi, ngươi cứ đi theo Xích Dương chân nhân đi.”

Đế Nhan Ca đánh giá gã trung niên vài lần.

Nếu không phải vì nàng còn có chính sự phải làm, cùng gã trung niên đồng quy vu tận cũng là một lựa chọn không tồi.

Bất quá đáng tiếc, hiện tại nàng không muốn chết.

“Lão già, năm đó ngươi vì sao phải giết vợ chồng Lạc thị?”

Xích Dương chân nhân hiển nhiên không ngờ Đế Nhan Ca đã đến tình cảnh khốn cùng như vậy mà vẫn dám ăn nói ngông cuồng.

Nhưng hắn vẫn đáp: “Tự nhiên là vì bọn họ giữ không nên giữ đồ vật, bản tọa có thể đột phá Nguyên Anh còn phải cảm tạ hai người bọn họ.”

Dứt lời, khí thế Nguyên Anh cảnh bùng nổ, đám người Kiếm Tâm tông rối rít quỳ xuống đất, ngay cả Tiêu Tuyệt cũng chỉ có thể dùng kiếm chống đỡ thân thể để không bị ngã.

Chỉ có Đế Nhan Ca trước mặt hắn là không hề lay động.

Xích Dương chân nhân nhìn Đế Nhan Ca, trong mắt càng tràn ngập khát khao.

Trong khoảnh khắc, đôi tay hắn vươn ra, chộp lấy Đế Nhan Ca.

Mà Đế Nhan Ca chỉ thả ra một quả cầu lửa, Xích Dương chân nhân tức khắc cười ha hả.

Đám người Kiếm Tâm tông và Tiêu Tuyệt vừa thấy quả cầu lửa, lập tức sắc mặt khẽ biến.

Đặc biệt là đám người Kiếm Tâm tông, dù khí thế Nguyên Anh cảnh ép đến bọn họ không dám ngẩng đầu, nhưng bọn họ vẫn cố gắng bò ra ngoài.

Nhớ năm đó, Đế Nhan Ca ở Trúc Cơ cảnh đã một hơi san bằng phạm vi mấy dặm, suýt chút nữa đưa bọn họ đi đời tập thể, hiện tại Đế Nhan Ca đã là Kim Đan, đây chẳng phải là muốn mạng người sao?

Bất quá một lát sau, Xích Dương chân nhân liền không cười nổi nữa, bởi vì hắn cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong quả cầu lửa nhỏ bé kia khiến hắn có cảm giác lạnh sống lưng.

Vì thế, hắn trực tiếp ra tay.

“Thủy Long Ngâm!”

Xích Dương chân nhân phất tay thả ra một con rồng nước khổng lồ. Trước con rồng nước to lớn ấy, quả cầu lửa của Đế Nhan Ca chẳng khác nào viên ngọc rồng phun ra, nhỏ bé đến mức hắn khinh bỉ.

Đế Nhan Ca cũng bị thuật pháp hoa mỹ này của rồng nước làm kinh ngạc một chút.

Đương nhiên, nàng kinh ngạc là vì Xích Dương chân nhân có độc, con rồng nước này không biết có miễn nhiễm với lửa không, có dễ nổ không.

“Đi đi.”

Đế Nhan Ca một hơi thả ra sáu quả cầu lửa.

Sáu quả cầu lửa bay thẳng vào miệng rộng của rồng nước.

Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ Kiếm Tâm tông, bao gồm cả vùng phụ cận, đều bị nổ tung lên trời với bán kính là con hỏa long.

Còn Đế Nhan Ca thì ngay lập tức bảo vệ Lạc Tử Ngâm dưới thân, đến nỗi Tiêu Tuyệt, nàng không rảnh lo.

Tiêu Tuyệt khi bị nổ tung cũng nghĩ đến Lạc Tử Ngâm, chỉ là khi hắn nhìn qua, Lạc Tử Ngâm đã được Đế Nhan Ca che chở cẩn thận, không hề bị thương chút nào.

Đế Nhan Ca đưa Lạc Tử Ngâm không hề tổn hao gì đến tay Tiêu Tuyệt.

“Ngươi dẫn hắn đi xa một chút. Coi như ta nợ ngươi một ân tình, đến lúc đó sẽ bồi thường cho ngươi.”

Nói xong, Đế Nhan Ca nhét một viên đan dược vào miệng Tiêu Tuyệt.

Ngón tay hơi lạnh chạm vào hắn, Tiêu Tuyệt cảm thấy tim mình lỡ một nhịp không rõ ràng.

Hắn giận dữ nói: “Chờ ngươi có thể sống sót rồi nói sau.”

“Ta nhất định sẽ sống.”

Đế Nhan Ca nhoẻn miệng cười, quyến rũ lòng người, Tiêu Tuyệt trong lúc nhất thời lại ngây người nhìn, đợi đến khi hắn hoàn hồn lại, Đế Nhan Ca chỉ để lại cho hắn một bóng lưng kiên quyết. Trong khoảnh khắc, Tiêu Tuyệt càng thêm tức giận vì sự bất lực của mình.

Gió nhẹ thổi qua, tung bay vạt áo màu lam của Đế Nhan Ca, nàng giống như một vị thiên thần xuất hiện. Xích Dương chân nhân từ đống đổ nát bước ra, nhìn thấy chính là gương mặt tuyệt thế mỹ lệ của Đế Nhan Ca.

Xích Dương chân nhân lập tức ghen ghét đến bốc hỏa: “Tiểu tử, ngươi đã thành công chọc giận bản tọa.”

Đế Nhan Ca lấy ra một nắm đan dược từ càn khôn giới, một hơi nuốt vào.

Trong nháy mắt, nàng trực tiếp từ Kim Đan đỉnh phong đột phá lên nửa bước Nguyên Anh.

Tiếp theo, nàng lại lần nữa thả ra một quả cầu lửa.

“Ha ha, ngươi cũng chỉ có loại thủ đoạn này sao?”

Xích Dương chân nhân cười khẩy, rồi nụ cười liền cứng đờ.

Bởi vì Đế Nhan Ca trong thời gian ngắn lại thả ra tám quả cầu kim, mộc, thủy, thổ, phong, lôi, băng, độc, giây lát sau nàng đã xoa chín quả cầu thành một hình cầu đen kịt cao bằng một người.

Loại thao tác này, Xích Dương chân nhân chưa từng gặp bao giờ.

Rốt cuộc, hắn chưa bao giờ nghe nói những thứ này có thể dung hợp lại với nhau.

Nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn muốn ngăn cản đã không kịp.

“Đại Mai Một Thuật.”

Xích Dương chân nhân cũng thả ra một đoàn pháp thuật màu đen, đây là thuật pháp hắn mới ngộ ra ở Nguyên Anh kỳ.

Nhưng cũng là một đoàn đen kịt, hắn luôn cảm thấy cái của Đế Nhan Ca đáng sợ hơn.

Trong khoảnh khắc đó, Xích Dương chân nhân cảm nhận được nguy hiểm, hắn muốn né tránh quả cầu lớn kia.

Nhưng khi hắn né tránh, hắn phát hiện một vấn đề, căn bản là không thể trốn thoát.

Sau một tiếng nổ lớn hơn nữa, Kiếm Tâm tông và phạm vi vài trăm dặm xung quanh đều bị nổ tung lên trời, tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ, thậm chí cả thành chính cách đó ngàn dặm cũng bị ảnh hưởng.

Bách tính đều tưởng địa long trở mình, rối rít chạy ra khỏi nhà, khi nhìn thấy đám mây hình nấm ở đằng xa, tất cả đều kinh hãi tột độ.

Bên ngoài quầng sáng, đám tiên nhân vây xem, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút ngơ ngác.

“Cái này... Cái này là thuật pháp cơ sở, có lợi hại như vậy sao? Uy lực này, có phải hơi quá không? Đây vẫn là cảnh giới Kim Đan sao?”

“Từ từ, ta muốn đi mua mấy quyển thuật pháp cơ sở, nghiên cứu cho kỹ.”

“Không ai quan tâm Yêu Đế một chút sao, dưới uy lực này, các ngươi cảm thấy nàng bị thương thế nào?”

“Quan tâm cái rắm, dù sao cũng không chết được, nhanh đi mua thuật pháp cơ sở quan trọng hơn.”

Trong khi mọi người tụ tập thành đoàn thể đi tranh giành thuật pháp cơ sở, chỉ có Lạc Tử Ngâm ngồi quỳ ở đó không ngừng thổ huyết.

Hắn đau lòng nhìn về phía quầng sáng, trong lòng tự trách và áy náy trào dâng.

Ca ca hắn lại bị thương rồi.

Lúc đó, Tiêu Tuyệt cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ở đằng xa, không cam lòng trừng mắt về hướng đó.

"Đại sư huynh hắn còn sống không?" Lạc Tử Ngâm cẩn thận hỏi. Bởi vì chuyện Đế Nhan Ca vừa cứu hắn, hắn đều đã thấy rõ.

Tiêu Tuyệt nghiến răng nghiến lợi: “Nàng chết rồi, sẽ không trở lại.”

Lạc Tử Ngâm lập tức nước mắt lưng tròng, thấy vậy Tiêu Tuyệt rất muốn đá hắn một phát, đúng lúc đó một giọng nói thanh lệ vang lên.

“Tiêu Tuyệt, ngươi lại đang nói bậy về ta.”

Tiêu Tuyệt quay đầu lại, khi nhìn thấy Đế Nhan Ca không chết, trong lòng hắn lại có chút mừng thầm, rất nhanh hắn liền cảm thấy mình có chút tiện.

Hắn lập tức lạnh mặt: “Ngươi đã hứa bồi thường cho ta.”

Đế Nhan Ca thở vài hơi, đổ ra một nửa đồ vật trong càn khôn giới, trừ những thứ Lạc Tử Ngâm cần.

Tiêu Tuyệt nhìn thấy đống đồ như một ngọn núi nhỏ, cũng giật mình, ngay sau đó hắn không chút khách khí thu hết đồ vào cái túi không gian rách nát kia.

Đồng thời nói: “Mấy thứ này, coi như năm đó ngươi bồi thường cho ta.”

Đế Nhan Ca khẽ ho một tiếng, nói: “Nếu ngươi nhận đồ của ta, sau này phiền ngươi giúp ta trông nom Lạc Tử Ngâm. Ít nhất... Đừng để hắn chết.”

"Thế nào? Ngươi muốn chết?" Tiêu Tuyệt khinh thường liếc nhìn nàng, sắc mặt Đế Nhan Ca trông hồng hào, đâu giống như có chuyện gì.

Đế Nhan Ca cười nhạo một tiếng: “Liên quan gì đến ngươi, dù sao ngươi sắp được như ý rồi.”

Nàng thấy xung quanh đây trừ ba người bọn họ ra không còn ai khác, tức khắc cảm thấy thời cơ đã đến.

Thế là nàng ra tay đánh ngất Lạc Tử Ngâm và Tiêu Tuyệt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play