“Có gì mà mất mặt? Tự mình làm ăn kiếm tiền thì có gì mà mất mặt. Hơn nữa, mọi người đừng có nhìn nhận bằng con mắt của ngày xưa nữa, người ta làm hộ kinh doanh cá thể kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta đấy, đừng có mà coi thường hộ kinh doanh cá thể.”
Gần đây có vẻ Lý Minh Hạ đã tìm hiểu kỹ về việc kinh doanh, nói năng đâu ra đấy.
Kiếp trước, tuy Lý Minh Hạ phải đến mấy năm sau mới nghỉ việc để kinh doanh, nhưng anh ấy thật sự có tài năng trong lĩnh vực này, sau này làm ăn rất lớn, trở thành doanh nhân nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Giá mà có thể làm sớm hơn hai năm thì tốt rồi, chắc chắn đã nổi tiếng sớm hơn.
Đúng là cười người nghèo chứ không cười người làm nghề gì, Lý Văn Thư hoàn toàn không cảm thấy làm hộ kinh doanh cá thể là gì đó mất mặt, có những người lúc nào cũng khinh thường hộ kinh doanh cá thể, nhưng gom hết tài sản trong nhà cũng không bằng một nửa của người ta.
Thật ra mấy hôm nay cô cũng đang nghĩ xem có nên tìm việc gì đó để làm hay không, hiện tại tuy mua đồ vẫn phải cần phiếu, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, việc mua bán bằng phiếu sẽ bị hủy bỏ, đến lúc đó muốn sống sung sướng thì phải có tiền.
“Làm tư nhân thì kiếm được mấy đồng? Con đừng có mà ở đây dụ bố mẹ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play