Trì Sính ngây người trong chốc lát.
Chử Mạch gọi phục vụ đang đứng một góc bưng tới rượu vang đỏ cùng chén rượu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trì Sính:
"Ở đây, lão bản phía trước đang nổi giận, khuyên ngươi thức thời một chút, mau kính rượu bọn họ."
Trong nguyên tác, Chử Mạch và mọi người chướng mắt Trì Sính vì gia đạo sa sút, ép hắn phải kính rượu các ông chủ ở đây.
Tất nhiên Trì Sính không chịu nhượng bộ, khiến các lão bản giận dữ đến mức đập vỡ ly rượu.
Rất nhanh sau đó, sản nghiệp Trì gia lần lượt lọt vào sự chèn ép, trả thù của các ông chủ này, Trì gia một lần nữa rơi vào bên bờ phá sản.
Lúc này Trì Sính mới hiểu, trên vai hắn gánh vác toàn bộ hưng suy của Trì gia, không thể tiếp tục hành động theo cảm xúc.
Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm: một ngày nào đó, nhất định phải trở thành một người còn thành công hơn Chử Mạch và những người kia.
Sau khi học được cách kiểm soát cảm xúc, Trì Sính tung hoành trong thương giới, chưa từng thất bại, dựa vào ưu thế bề ngoài và thủ đoạn xã giao tinh tế, dễ dàng xử lý những người từng nhục mạ hắn năm xưa.
Cuối cùng, khi Chử Mạch lâm vào cảnh đứt gãy tài chính, Trì Sính vươn tay cứu giúp.
Nhưng cái giá phải trả là, Chử Mạch bắt buộc phải rót rượu cho hắn.
Có thể nói, đoạn cốt truyện này đã thúc đẩy Trì Sính tỉnh ngộ.
"Rót rượu cho bọn họ?” Quả nhiên, Trì Sính lập tức bùng nổ, hận không thể cầm lấy bình rượu đập thẳng vào cái đầu trọc của người kia, “Chử Mạch, anh điên rồi à?!”
Chử Mạch nhìn Trì Sính, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà tàn khốc nói:
“Trì Sính, tôi bắt cậu rót rượu xin lỗi mấy vị này, là nể tình chúng ta từng là hàng xóm. Hiểu chưa?”
Trì Sính nghe vậy, rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Nhưng trong cốt truyện, tình tiết đập vỡ bình rượu vẫn chưa đến.
Trì Sính hít sâu một hơi, xông thẳng vào ghế lô, lấy ra một lọ gì đó không rõ, mở ra rồi "lách tách lách tách" rót vào ly thủy tinh cao.
Sau đó, hắn đưa ly đó đến trước mặt Chử Mạch.
Lúc này Chử Mạch mới thấy rõ thứ Trì Sính rót vào ly.
Dưới ánh đèn sáng, nước Coca màu hổ phách trong ly cao nổi bọt lăn tăn, trông có chút buồn cười.
Chử Mạch sững sờ.
Giây tiếp theo, anh có chút kinh ngạc mà nhìn Trì Sính.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy vậy, đều bắt đầu vui sướng trên nỗi đau của người khác — tên tiểu tử Trì Sính này dám vũ nhục Chử tổng như vậy, lần này hắn tiêu đời rồi!
“Chử tổng, chuyện này cậu nhịn được sao?”
"Tên nhóc này này rõ ràng là cố tình chống đối cậu.”
“Trì gia trước đây gặp nạn, Chử gia còn từng giúp đỡ, thật đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Nhưng Chử Mạch lại không nổi giận như mọi người dự đoán.
Ánh mắt anh dừng lại trên ly Coca, vẻ mặt dưới ánh đèn sáng ngời trở nên phức tạp.
“Chử Mạch, thật ra anh không uống được rượu.” Trì Sính mạnh tay nhấn đáy ly cao, nhìn thẳng vào Alpha trước mặt, từng chữ từng chữ mà nói.
Rồi hắn lạnh lùng cười, châm chọc:
“Khi còn nhỏ mỗi lần tham dự tiệc tối, anh đều bị trưởng bối bắt ép kính rượu, sau đó trốn vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, sau lại lén đổi rượu vang đỏ thành Coca. Anh tưởng tôi không biết sao?”
Chử Mạch cứng người.
Anh không ngờ, Trì Sính vẫn còn nhớ chuyện này.
Là một "Alpha công địch" (Alpha được tất cả công nhận và kính nể), Chử Mạch tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào.
Anh nghiến chặt răng, lạnh lùng nói:
“Đó là chuyện trước khi phân hóa.”
“Thật sao?” Trì Sính ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh.
Một lát sau, ánh mắt hắn dừng lại ở túi áo Chử Mạch, chậm rãi mở miệng:
“Nếu tôi đoán không lầm, trong túi anh chắc hẳn có thuốc dạ dày đúng không?”
Chử Mạch ngẩn người, trong mắt đầy kinh ngạc —
Sao hắn lại biết cả chuyện này?!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chử Mạch, Trì Sính tiến lên một bước, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Chử Mạch cao 1m82, nhưng Trì Sính còn cao hơn anh rất nhiều, giống như một bức tường lớn chắn ngang tầm mắt Chử Mạch.
Chử Mạch cố tỏ ra bình tĩnh:
“Sao? Muốn đánh nhau à?”
Mấy người bên cạnh cũng hoảng loạn, ngoài Chử Mạch ra, không ai có vẻ có sức đánh lại Trì Sính.
Bọn họ vội vàng chạy tán loạn, miệng hô “Bảo vệ đâu”, dáng vẻ như chim bay tán loạn.
Trì Sính làm như không thấy bộ dạng buồn cười của họ, một tay bưng ly cao, một tay thò vào túi áo Chử Mạch.
Hai người lúc này khoảng cách rất gần.
Trên người Trì Sính tỏa ra mùi lạnh của whiskey, lẫn với hương thuốc lá, xộc vào mũi Chử Mạch.
Rõ ràng không phải pheromone, nhưng lại khiến cả người Chử Mạch cứng đờ, đầu ngón tay lạnh buốt.
Áp lực mạnh mẽ từ Alpha trước mặt khiến Chử Mạch trợn tròn mắt.
Chử Mạch vừa muốn lùi lại kéo giãn khoảng cách, Trì Sính đã nhanh tay thọc vào túi áo hắn.
Giây tiếp theo, lấy ra một vỉ thuốc dạ dày đang dùng dở.
Trì Sính giơ vỉ thuốc lên, vẫy vẫy dưới ánh đèn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Chử Mạch:
“Đây là cái gì?”
Chử Mạch nuốt nước bọt, lông tơ dựng đứng.
Lúc này, anh bỗng nhận ra — nam sinh trước mắt sớm đã không còn là cậu nhóc tinh nghịch ngày xưa, mà là nhân vật công số 2 của cuốn tiểu thuyết này.
Một Alpha có tin tức tố mạnh mẽ không thua gì vai chính công của giới hào môn.
Trì Sính lúc này cũng sững sờ.
Hắn ý thức được mình và Chử Mạch cách nhau quá gần, hoảng loạn lùi vội về sau hai bước.
Vì quá hoảng loạn, hắn suýt nữa vấp ngã.
Ly rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Giống hệt như miêu tả trong nguyên tác — Trì Sính làm vỡ ly rượu.
Nhưng Chử Mạch không ngờ, lần này lại thành ra thế này.
Bên tai Trì Sính hơi nóng lên.
Hắn lùi vào bóng tối của ánh đèn tím, giấu đi vẻ ngượng ngùng.
Không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Một lát sau, Trì Sính phá vỡ bầu không khí đông cứng, giọng khàn khàn:
“Anh vẫn như trước đây.”
Giây tiếp theo, hắn nhìn Chử Mạch, cầm vỉ thuốc dạ dày trong tay, lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Chết giả.”
“Chuyện của tôi không cần cậu quản.” Chử Mạch nhìn hắn, đưa tay ra:
“Trả thuốc cho tôi.”
Cơn giận của Trì Sính đã tiêu tan, hắn nhíu mày, ném vỉ thuốc về tay Chử Mạch, bực bội nói:
“Ai thèm quản anh.”
Nói xong, Trì Sính ấn vành mũ lưỡi trai xuống, xoay người rời đi.
Chử Mạch không ngờ Trì Sính vẫn còn nhớ mình bị bệnh dạ dày.
Anh vẫn luôn nghĩ Trì Sính là tên tiểu tử vô tâm vô phế.
Chẳng lẽ vì muốn tiếp cận Chử Vân, nên mới cố tình lấy lòng mình?
Nhìn thái độ của Trì Sính, không giống.
Chắc chỉ đơn giản là muốn trào phúng anh thôi.
Mấy ông chủ kia nãy giờ trốn ở góc xem kịch vui, đợi Trì Sính đi rồi mới lục tục chui ra.
Bọn họ vội vàng lấy lòng Chử Mạch:
"Chử tổng, cậu đừng so đo với tên nhóc kia.”
“Đúng vậy, Chử tổng, tên đó chắc chỉ nghe đồn cậu bị bệnh dạ dày thôi.”
“Nói đi cũng phải nói lại, dạ dày cậu không tốt, tốt nhất đừng uống rượu……”
Chử Mạch liếc nhìn bọn họ một cái, giọng bình tĩnh:
“Dạ dày tôi quả thật không thoải mái, hôm nay xin phép cáo lui trước.”
Trong bãi đỗ xe.
Chú tài xế Chu nghe Trì Sính oán giận, nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn, an ủi:
“Thiếu gia, Chử tiên sinh chắc chỉ là không muốn cậu đắc tội với mấy vị đó thôi. Cậu ấy cũng là vì tốt cho cậu thôi.”
"Tôi không cần.” Trì Sính nhíu mày:
“Loại người lọc lõi đó, tôi gặp nhiều rồi. Khi chưa có thực lực, cúi đầu nịnh nọt cũng chẳng đổi lại được thứ gì thực sự có giá trị.”
Chú Chu ngẩn người, sau đó nói:
“Thiếu gia, chuyện trong giới làm ăn, tôi không hiểu.”
Nhưng ông có thể cảm nhận được, mấy năm nay thiếu gia đã trưởng thành rất nhiều.
Chuyện gia đình sa sút không thể nào không ảnh hưởng đến Trì Sính, chỉ là hắn dùng vẻ ngoài phóng khoáng để che giấu thôi.
"Tôi tức giận là vì…” Trì Sính ngập ngừng một chút, giọng khàn khàn:
“Anh ấy vẫn coi tôi như thằng nhóc năm đó.”
Chu thúc im lặng hồi lâu, dịu dàng nói:
“Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp.”
Trì Sính không nói gì.
Một lúc sau, hắn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe thương vụ thấp bé kia rời đi, nhẹ mím môi.
Trong bóng đêm, hắn nói với Chu thúc:
“Khuya rồi, về nhà thôi.”
Sau khi Chử Mạch về nhà.
Vừa vào cửa, Chử Vân đã chạy ra đón:
“Anh, anh đã về rồi.”
Cậu tri kỷ đưa cho Chử Mạch một cái áo khoác mềm, còn rót một ly nước mật ong:
“Uống đi, giải rượu, tốt cho dạ dày.”
Chử Mạch uống một ngụm, nhìn ánh mắt mong đợi của Chử Vân, khóe môi không nhịn được nhếch lên:
“Muộn thế còn chưa ngủ?”
“Vừa làm bài tập chuyên ngành,” Chử Vân gãi đầu, nói, "Sẵn tiện đợi anh luôn.”
Chử Mạch biết, Chử Vân luôn tự giác, thường ngày đều học bài trong thư viện đến khuya mới về nhà.
Cậu đơn giản chỉ là muốn đợi anh.
“Vẫn là Tiểu Vân nhà ta hiểu chuyện nhất.” Chử Mạch xoa đầu Chử Vân, ngoài ý muốn phát hiện, em trai dường như lại cao lên.
Chử Mạch có chút chột dạ, vai chính thụ được buff cũng quá cường rồi, đã cao hơn 1m85…
Chử Vân cũng nhận ra ánh mắt của anh, đứng thẳng lưng, so chiều cao với Chử Mạch:
“Anh ơi, em như này trong Omega tính ra cao lắm nhỉ?”
“Không chỉ cao,” Chử Mạch đùa, “Có lúc anh còn nghi ngờ em là Alpha.”
Chử Vân ngẩn ra.
Cậu cười, để lộ hai chiếc răng nanh:
“Nhà ta gen tốt mà.”
“Đúng rồi,” Chử Mạch nhớ tới cốt truyện tiểu thuyết đã khởi động, không nhịn được hỏi dò:
“Gần đây… Tạ Tụng Thần còn tìm em không?”
Theo tiến độ nguyên tác, hai người chắc đã bắt đầu mập mờ.
Trong truyện, Tạ Tụng Thần ban ngày thực tập ở Thịnh Mạch, tan ca liền tìm Chử Vân.
Chử Vân nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời:
“Gần đây Tạ Tụng Thần tìm dm nhiều hơn trước.”
Cậu nói thật.
Ví dụ như mấy ngày trước, Tạ Tụng Thần bỗng hỏi cậu:
“Anh cậu thích uống cà phê gì?”
Chử Vân thấy kỳ lạ, gặng hỏi mãi mới biết Tạ Tụng Thần đang làm thư ký cho Chử Mạch.
Sau đó mỗi ngày, Tạ Tụng Thần đều hỏi về những chuyện lặt vặt của Chử Mạch.
Chử Mạch nghe vậy, tưởng rằng quan hệ hai người tiến triển, trong lòng vui vẻ.
Bề ngoài vẫn làm ra vẻ anh trai lạnh lùng:
“Thằng nhóc đó thật to gan, còn dám tìm em nói chuyện.”
“Anh, anh yên tâm, em không thích cậu ta đâu.” Chử Vân nói.
Chử Mạch hoàn toàn không tin, cho rằng đây chỉ là vì chưa thổ lộ mà thôi.
Trong tiểu thuyết, trước khi tỏ tình, công thụ đều sẽ phủ nhận tình cảm với nhau.
Cốt truyện mà, anh hiểu rất rõ.
“Nhưng mà, anh ơi, tại sao anh lại để Tạ Tụng Thần làm bí thư vậy?” Chử Vân hỏi, "Cậu ấy trông chẳng giống bí thư gì cả.”
Chử Mạch ngẩn người:
“Không giống bí thư?”
“Ừ,” Chử Vân nghiêm túc nói,
"Cậu ta có ở trường thì cũng toàn đi một mình, không bạn bè gì, lại còn hay trốn học, cũng chẳng coi mấy giáo sư ra gì.”
Chử Vân nói, so ra thì hình tượng Tạ Tụng Thần ngày thường trong công ty cũng tạm được.
"Khụ," Chử Mạch ho khan một tiếng, "Em nói đúng, cậu ta đúng là không thích hợp làm bí thư, lát nữa anh sẽ tìm cơ hội đổi vị trí cho cậu ta."
Trong giọng nói lộ ra vẻ xấu hổ khó mà che giấu.
Chử Mạch thực sự muốn cho Tạ Tụng Thần rời khỏi bộ phận bí thư.
Dù sao, anh muốn trong vòng ba tháng, thúc đẩy Tạ Tụng Thần từ tân binh thành đại lão trong công ty.
Nhưng mà, hiện tại Tạ Tụng Thần lại đang ở bộ phận bí thư pha trà rót nước suốt ngày.
Chử Mạch nghĩ đủ mọi cách, để Lê Sóc giao cho Tạ Tụng Thần một đống lớn công việc khó khăn, nhưng Tạ Tụng Thần vẫn luôn có thể vô cùng thoải mái mà hoàn thành.
Sau sự kiện "thay quần áo", Tạ Tụng Thần càng trở thành tồn tại đặc biệt nhất trong bộ phận bí thư.
Giữa một đám Omega, Beta ở bộ phận bí thư, chỉ cần Tạ Tụng Thần vừa đứng đó, đã như hạc giữa bầy gà.
Hơn nữa, người khác mặc đồng phục của bộ phận bí thư, còn Tạ Tụng Thần mặc tây trang tự mình mua, càng khiến cậu nổi bật hơn hẳn trong bộ phận.
Rõ ràng tây trang của Tạ Tụng Thần là loại rẻ tiền nhất, vậy mà mặc lên lại mang hiệu quả ưu việt hơn hẳn người khác.
Sáng hôm nay.
Chử Mạch vẫn đang tìm cơ hội để đưa Tạ Tụng Thần rời khỏi bộ phận bí thư.
"Tài liệu buổi sáng tôi bảo cậu sửa lại đã xong chưa?" Chử Mạch mặt lạnh chất vấn thân ảnh cao lớn trước mắt, "Nếu đến chuyện này cũng không làm xong..."
"Đã sửa xong rồi," Tạ Tụng Thần thản nhiên đem một chồng văn kiện đặt lên bàn, "Bản điện tử cũng đã gửi vào hòm thư của anh, cũng đã gửi bản sao cho các bộ phận."
Chử Mạch: "..."
Chử Mạch: "Về báo cáo tài chính của công ty con nước ngoài tháng trước..."
"Đã chải chuốt nội dung báo cáo quốc tế, phiên dịch đầy đủ, cả bản tiếng Trung và tiếng Anh đều đã gửi anh." Tạ Tụng Thần nhìn Chử Mạch, chậm rãi nói.
Chử Mạch hít sâu một hơi.
Đống công việc này ngay cả anh – một ông chủ – cũng cảm thấy kinh khủng, vậy mà Tạ Tụng Thần lại có thể nhanh chóng hoàn thành như vậy.
Không hổ là vai chính công.
Thậm chí trong đầu Chử Mạch còn chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ quái ——
Nếu mất Tạ Tụng Thần, e là bộ phận bí thư sẽ tổn thất lớn.
Khụ khụ, không được, anh nhất định phải kéo cốt truyện về đúng quỹ đạo, để Tạ Tụng Thần thành đại lão.
Ngay lúc Chử Mạch đang nghiêm túc suy nghĩ làm sao để Tạ Tụng Thần rời khỏi bộ phận bí thư,
Giọng nói bình tĩnh của Tạ Tụng Thần đột nhiên vang lên:
"Khi nào đưa quần áo cho tôi?"
Chử Mạch sửng sốt: "Quần áo? Quần áo gì?"
Tạ Tụng Thần liếc mắt nhìn đồng nghiệp trong bộ phận đang mặc đồng phục, rồi nhìn lại bộ tây trang rẻ tiền trên người cậu.
Chử Mạch lập tức hiểu ý, trong lòng "lộp bộp" một tiếng —— chẳng lẽ vai chính công này định ở lại bộ phận bí thư hẳn luôn?!
Chử Mạch nhíu mày hỏi: "Tạ Tụng Thần, chẳng lẽ cậu định ở lại bộ phận bí thư luôn?"
Tạ Tụng Thần mặt vô biểu tình nhìn anh: "Là anh chuyển tôi đến."
Chử Mạch coi như hiểu, cái gì gọi là "mời thần dễ, tiễn thần khó".
Anh đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Công việc bí thư này, thích hợp cho Omega hoặc Beta hơn, cậu là Alpha."
Tạ Tụng Thần trầm mặc một lát, hỏi: "Tôi cũng không cảm thấy tôi không thích hợp."
Chử Mạch suýt chút nữa tức không thở nổi, tên này đúng là cố tình chống đối anh!
"Cậu và tôi đều là Alpha, cậu chắc hẳn hiểu ý tôi —— có một số việc không phải là làm tốt hay không tốt, mà là không thích hợp." Chử Mạch cân nhắc một lúc, cuối cùng nghĩ ra lý do, "Tạ Tụng Thần, tôi là A thẳng, tôi thích Omega, không phải Alpha."
Chử Mạch đã bị ép đến mức không còn cách nào, chỉ có thể tìm đại một cái lý do đầy vết sẹo như vậy.
Nghe vậy, cả người Tạ Tụng Thần cứng đờ.
Cậu ngây ra, nhìn chằm chằm Chử Mạch, hầu kết khẽ lăn.
Một loại cảm xúc khác thường trong đáy mắt cậu chợt lóe qua.
Chử Mạch còn muốn nói thêm gì đó: "Cho nên, Tạ Tụng Thần, cậu vẫn nên chuyển về..."
" Tôi không hiểu." Tạ Tụng Thần nhìn Chử Mạch, giọng nói lạnh hẳn, ánh mắt cũng như nhìn một người xa lạ, "Nhưng nếu anh đã nghĩ vậy, ta tôn trọng quyết định của anh."
Nói xong, Tạ Tụng Thần trực tiếp rời khỏi văn phòng, chỉ để lại một bóng lưng.
Chử Mạch sững sờ.
Tạ Tụng Thần thế nào lại đột nhiên đồng ý?
Chử Mạch ngồi trên ghế, nghĩ mãi cũng không ra.
Anh còn chưa kịp vì thành công bất ngờ này mà vui mừng.
Đúng lúc đó, Lê Sóc vội vàng chạy vào văn phòng.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc nói với Chử Mạch: "Chử tổng, tập đoàn Đỉnh Minh đã sắp xếp thời gian đàm phán với chúng ta, đối phương hy vọng ngài có thể đích thân tham gia."
"CEO hiện tại của Đỉnh Minh là Chu Minh, tôi không muốn đàm phán với tên kia." Chử Mạch cau mày, tùy tiện phất tay, "Để đội nghiệp vụ công ty đi là được..."
Nói đến đây, Chử Mạch bỗng nhiên khựng lại.
Ngay lúc Lê Sóc chuẩn bị rời đi, Chử Mạch gọi giật lại: "Đợi đã, cậu chắc chắn là bên Đỉnh Minh đã chốt thời gian đàm phán sao?"
Lê Sóc gật đầu: "Vânh."
Chử Mạch trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong nguyên tác, đàm phán nghiệp vụ giữa Đỉnh Minh và Thịnh Mạch là một đoạn cốt truyện rất quan trọng.
Bởi vì lần đàm phán này chính là một phép thử lớn mà Chử Mạch giao cho Tạ Tụng Thần.
Trong tiểu thuyết, Chử Mạch biết rõ Chu Minh của Đỉnh Minh rất khó chơi, cố tình lấy lý do "rèn luyện Tạ Tụng Thần", giao hạng mục đàm phán này cho cậu, chuẩn bị xem cậu xấu mặt.
Ban đầu, Chử Mạch cũng nghĩ, vốn dĩ Thịnh Mạch với Đỉnh Minh đã khó mà hợp tác, mượn cơ hội này dễ dàng khai trừ Tạ Tụng Thần.
Nhưng không ngờ, Tạ Tụng Thần lại có thể ngược dòng, trong tình thế không ai ủng hộ, vẫn thành công ký kết được hạng mục.
Đây là bước ngoặt mấu chốt trong quá trình trưởng thành của Tạ Tụng Thần.
Hiện tại, việc Đỉnh Minh chủ động ấn định thời gian, đồng nghĩa đoạn cốt truyện này cũng sắp tới.
"Hạng mục này," Chử Mạch nhìn Lê Sóc, từng chữ từng chữ nghiêm túc nói, "Tôi muốn giao cho Tạ Tụng Thần."
Lê Sóc sững sờ.
Tài liệu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Tạ Tụng Thần?!" Lê Sóc trừng to mắt, không dám tin, "Cậu ta chỉ là mootn bí thư, lại còn là thực tập sinh!"
Tổng giám đốc điên rồi sao?!
Chử Mạch không để ý đến hắn, đứng dậy bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Lê Sóc vội vã đi theo sau, muốn thuyết phục anh: "Hơn nữa, Chử tổng cũng biết, Chu Minh nổi tiếng là cao thủ đàm phán..."
Chử Mạch đi đến bộ phận bí thư, lúc này Tạ Tụng Thần đang thu dọn đồ đạc.
Đối với sự xuất hiện của Chử Mạch, Tạ Tụng Thần không có chút phản ứng nào.
"Tạ Tụng Thần," Chử Mạch hạ thấp giọng, mở miệng nói, "có một hạng mục hợp tác hệ thống khai thác với tập đoàn bất động sản, tôi cảm thấy rất thích hợp để cậu đàm phán..."
Tạ Tụng Thần liếc mắt nhìn anh, lập tức từ chối: "Không đi."
Chử Mạch ngẩn ra, vội nói: "Nếu hạng mục này thành công, cậu sẽ được một khoản tiền thưởng rất lớn."
Chử Mạch lại bổ sung: "Tôi tin cậu có thể làm tốt việc này."
Tạ Tụng Thần vừa thu dọn đồ trên bàn vừa nói mà không ngẩng đầu: "Không phải anh đã nói rồi sao, có một số việc không phải xem làm tốt hay không tốt, mà là xem có thích hợp hay không."
Nhắc lại nguyên văn lời Chử Mạch vừa nói ban nãy.
Giọng nói mang theo chút âm dương quái khí.
Chử Mạch sững sờ.
Tạ Tụng Thần đây là...
Đang giận dỗi sao?
Chử Mạch khiếp sợ!
Tảng băng cao lãnh này vậy mà cũng có lúc nhõng nhẽo!