Phương Tuân Khanh nói: "Vừa mới mua bánh gạo cho Điềm Điềm, về đên thang máy thì gập." Kiên quyết không nói rằng ông ngoại này đã đánh giá Tịch Kính một lân.
Lý Đoan Ngọc cũng không nghi ngờ gì, nhiệt tình đón người vào nhà, Điềm Điềm từ trong nhà đi ra thấy Tịch Kính đã đên, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại đến sớm thế?"
"Anh mua đồ ăn sáng cho em." Tịch Kính không nói mình đã ở dưới lầu gần một tiếng, vừa nói vừa bày bánh gạo và sữa đậu nành đã mua trên bàn.
Lý Đoan Ngọc nhin người vào nhà là mắt đã sáng lên, người lại lễ phép nên rất hài lòng: "Tiểu Tịch, cháu còn chưa ăn sáng phải không, ngồi xuống ăn cùng đi."
Thực ra anh và ông ngoại ở dưới lâu đã ăn rồi nhưng đề che giấu cho ông ngoại, lại ngoan ngoãn ngôi xuông ăn cùng.
Không phải nói anh cố ý lấy lòng người lớn tuổi, chính sự giáo dưỡng của bản thân khiến anh có thể để lại ấn tượng không tệ trong lòng người lớn tuổi, cho nên đến trưa khi Phương Ứng Hoài về thì Tịch Kính, người cháu rẻ này đã thay thế vị trí của cháu trai ruột của ông.
Phương Ứng Hoài ban đầu còn có chút không vui nhưng sau khi tiếp xúc với Tịch Kinh, ông không thể không thừa nhận, người này chính là có loại sức hấp dẫn nhân cách đó, hơn nữa nhin anh đối xử với Điềm Điềm là thật lòng, tính cách của tiểu công chúa kia cũng đủ khiến người ta đau đầu, thể mà anh lại vui vẻ với điều đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play