Du Dư vốn không thích cười, bình thường cả người lạnh như băng, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng lạnh lùng vô cùng, nghe vậy sắc mặt càng lạnh thêm hai phần: "Không, tôi chỉ lấy một lọ, hơn nữa hôm qua tôi đến thì chỉ còn một lọ." Nói rồi kéo tấm vải trắng trước giá để đồ bên cạnh ra, dùng chìa khóa mở tủ của mình, bên trong chỉ có một lọ thuốc.
Tiểu Chương nghe vậy lập tức hoảng hốt, thuốc an thần dùng quá liều sẽ gây tử vong, ai rảnh rỗi lại đi lấy loại thuốc đó chứ? Hơn nữa loại thuốc đó lại mất trước khi bác sĩ Du đến? Vậy thì mất lúc nào? Mỗi tối cô ấy đều kiểm kê kho, chắc chắn là lúc sáng, cô ấy vừa mở cửa đã vội vã đi vệ sinh, nghĩ rằng sáng sớm không có ai nên cứ thế treo chìa khóa trên cửa.
Du Dư nhìn Tiểu Chương lo lắng không thôi, bình tĩnh nói: "Bây giờ lập tức báo cáo lên trên, nhờ người của phòng bảo vệ giúp đỡ." Chỉ lo lắng thì có ích gì?
Tiểu Chương nghe vậy vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, bác sĩ Du, tôi đi ngay đây.”
Du Dư thấy người kia rời đi, nghĩ đến loại thuốc mất tích là thuốc an thần, lại quay về bàn làm việc, gọi điện thoại nhờ các y tá điều dưỡng đang trực ở bệnh viện đến các phòng bệnh tìm giúp.
Vừa cúp điện thoại thì Thái Văn Quân đã đến, thấy sắc mặt Du Dư không tốt, cô ấy hỏi: “Du Du, sao vậy?”
“Vừa rồi Tiểu Chương bảo mất một lọ thuốc an thần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT