“ Tại hạ là Tiết Dật Thanh, đến từ Bình Châu Nhạn Vương phủ,” thiếu niên thanh y cười như gió xuân, phẩy nhẹ chiếc quạt xếp ngọc bạch trong tay, mắt sáng rực rỡ: “Vị này là tri kỷ kết giao trên đường Quý huynh, Quý Tắc Thanh. Không biết huynh đài xưng hô thế nào?”
Người nọ dưới tàng cây khẽ gật đầu, dung mạo ôn nhuận như ngọc, khí chất thanh lãnh.
“Tạ Khinh Phùng.”
Ngữ điệu bình thản, không quá cung kính cũng không hề cao ngạo.
Tên thật của Cũng chủ Tàng Kính Cung chưa từng truyền ra khỏi thâm uyên, hôm nay lại thản nhiên nói ra nơi đây, tựa hồ như chỉ là một cái tên bình thường giữa thiên hạ, không mang theo chút huyết tinh và uy danh của kẻ từng khiến bát đại tiên môn không dám động thủ.
Tiết Dật Thanh khẽ “a” một tiếng, rồi cười càng thêm thân thiện: “Thì ra là Tạ huynh! Tạ huynh dung mạo bất phàm, đứng đây một mình, chẳng hay có phải đang chờ người?”
Tạ Khinh Phùng mỉm cười nhàn nhạt. Chờ người? Đương nhiên là đang chờ các ngươi. Chờ đến mức chân ta cũng mọc rêu cả rồi, chỉ tiếc... là không phải để đón tiếp, mà là để tiễn biệt.
Song ngoài miệng vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng: “Tạ mỗ một mình đến đây, không hẹn không bạn, chỉ là tạm dừng chân mà thôi.”
Tiết Dật Thanh vỗ tay một cái, mắt sáng rực lên: “Vậy thật trùng hợp! Chúng ta cũng chưa có đồng bạn, chi bằng Tạ huynh cùng đi với chúng ta? Trên đường có thêm người, cũng thêm phần vui vẻ!”
Tạ Khinh Phùng không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, ánh mắt lại chuyển hướng sang người còn lại Quý Tắc Thanh.
“Nếu Quý huynh không để ý, tại hạ cũng vui lòng kết bạn đồng hành.”
Quý Tắc Thanh khẽ nhíu mày. Hắn không giỏi tiếp xúc với người lạ, nhất là loại người mà ánh mắt nhìn hắn ba lần đều mang theo vài phần quái dị, như đang đọc thấu tận cốt tủy, khiến lòng hắn bất giác thấy không thoải mái. Nhưng nếu giờ đây lên tiếng từ chối, lại quá mức thất lễ, cuối cùng chỉ đành buông một câu: “Không ngại.”
Tạ Khinh Phùng cong môi cười, đứng thẳng người, bước ra khỏi bóng cây.
Khi còn tựa vào cây, hắn trông thanh tú ôn hòa, song lúc thân hình duỗi thẳng, khí chất lập tức biến hóa. Hắn cao hơn Quý Tắc Thanh nửa cái đầu, vai rộng eo thon, dáng người đĩnh bạt như trúc, bước chân như có gió.
Trong tu tiên giới, nam nhân thường coi chiều cao là một phần thể diện, mà lúc này, Quý Tắc Thanh đột nhiên phát hiện, hắn lại là người thấp hơn.
Tạ Khinh Phùng không những cao hơn, còn cao hơn một cách rất chướng mắt.
Ba người cùng nhau sóng vai mà đi, trở thành một cảnh tượng nổi bật giữa dòng người rộn ràng. Khi ngang qua tấm bia đá trước sơn môn Thất Huyền Tông, Tiết Dật Thanh lại không khỏi cảm khái:
“Quả nhiên là chính đạo đệ nhất tông môn, ngay cả tấm biển cũng khí phách như thế. "Ngã đạo phi đạo, đạo tuyệt thất huyền" tám chữ này, chỉ e ngoài Thất Huyền Tông, không ai dám đề!”
Quý Tắc Thanh vẫn chưa hoàn toàn quen với sự có mặt của hai người vừa kết bạn đồng hành trên đường, chỉ trầm mặc lướt qua. Ngược lại, Tạ Khinh Phùng khẽ cười, âm thanh nhẹ như gió:“Cũng chưa chắc như vậy.”
Tiết Dật Thanh sửng sốt: “Ồ? Vậy Tạ huynh thấy, thiên hạ này còn có ai dám đề những lời như thế?”
Tạ Khinh Phùng điềm nhiên đáp: “Tàng Kính Cung.”
Một câu thản nhiên, tựa như đá tảng ném vào mặt hồ yên ả.
Quý Tắc Thanh khựng bước nửa nhịp, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh, thốt ra bốn chữ: “Tà ma ngoại đạo, không biết xấu hổ.”
Trong lòng hắn, chính tà phân minh, đối với loại thế lực như Tàng Kính Cung nửa chính nửa tà, tung hoành như quỷ ảnh, chẳng rõ thiện ác từ trước đến nay luôn không giấu sự khinh miệt.
Tiết Dật Thanh không hiểu sâu về tu chân phân tranh, chỉ tò mò hỏi: “Thế thì, Tạ huynh từng thấy tấm biển của Tàng Kính Cung chưa?”
Tạ Khinh Phùng vẫn cười, môi khẽ nhếch, như đang nói một chuyện rất đỗi tầm thường: "Ta nghe nói võ trường của Tàng Kính Cung treo hai câu đối, câu trên là "Cung chủ Tàng Kính Cung cử thế nan địch", câu dưới "Cung chủ Tàng Kính thiên hạ vô song", về khoản khoác lác, có lẽ không kém Thất Huyền Tông."
Một câu nhẹ nhàng, nhưng khiến cả Quý Tắc Thanh cũng không nhịn được phải quay đầu liếc nhìn hắn thêm một cái.
Tạ Khinh Phùng nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm: “ Tà ma ngoại đạo, hành sự xưa nay vốn như vậy.”
Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng rơi vào tai người có tâm lại dậy sóng. Hai câu đối kia kỳ thực chỉ là một vị điện chủ của Tàng Kính Cung từng mượn cơ hội vuốt mông ngựa, tiện tay đề tặng, không ngờ sau này bị người trong mà cung truyền ra ngoài, thậm chí treo luôn trong Võ Trường. Giờ đây đã biến thành... một loại hình thái marketing vô hình, không khác gì khẩu hiệu tờ rơi rải rác khắp phố
Ba người vượt qua cổng đá, bước vào sơn môn. Sau khi lãnh thẻ thân phận, theo quy củ, đệ tử tham gia lễ nghênh đạo bái sư đều tạm thời được sắp xếp ở khách xá.
Dù Tiết Dật Thanh xuất thân tôn quý, là thế tử của Nhạn Vương phủ, cũng không tỏ ra kiêu căng chút nào; Quý Tắc Thanh càng là người không màng danh vị, yên lặng mà đi.
Chỉ là... suốt dọc đường, cái miệng của Tiết Dật Thanh chưa từng được an tĩnh.
“Ngươi đã biết câu đối của Diễn Võ Trường Tàng Kính Cung, nhất định đã gặp qua Cung chủ rồi đúng không?” Hắn ánh mắt sáng rỡ, bộ dáng như đang truy hỏi chuyện tình của thần tiên: “Nghe đồn hắn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, kẻ phàm tục muốn nhìn cũng không dễ, ngươi nói xem, hắn là mập hay ốm? Đẹp hay xấu?”
Tạ Khinh Phùng khẽ nhếch mày, giọng điệu mang theo chút bỡn cợt: “Xa xa từng nhìn thoáng qua. Dáng vẻ... cũng có thể coi là hiếm thấy: mặt mũi hung tợn, ngũ quan dữ tợn như La Sát, đầu trâu mặt ngựa, thật sự xấu đến cực điểm.”
Tiết Dật Thanh giật mình, mày nhíu lại: “Không thể nào? Nhưng ta nghe nói tả hộ pháp của hắn Hoa Kiến Tuyết là một đại mỹ nhân, dung mạo kiều diễm tuyệt trần, giọng nói còn mềm mại như tơ! Một người như vậy sao lại chịu đi theo hắn? Lẽ nào...nh vậy quá thiệt thòi rồi chăng?”
Quý Tắc Thanh nghe đến đây, khóe môi thoáng hiện tia lạnh nhạt: “Bên ngoài dù đẹp đến đâu, tâm như rắn độc, cũng chỉ là túi da rỗng. Dù có vẻ ngoài kiều diễm, cũng chẳng khiến người ta động lòng được.”
Tạ Khinh Phùng trong lòng suýt bật cười. Rắn độc? Ngươi ngày sau vì nàng suýt nữa đoạn mệnh, còn nói những lời này liệu có quá sớm không? Nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ tùy tiện hỏi một câu: “Nàng thật sự là mỹ nhân như lời đồn?”
Tiết Dật Thanh gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Đương nhiên rồi! Tạ huynh không biết chứ trong tu chân giới hiện nay có bốn vị được xưng là đại mỹ nhân: nhi nữ chưởng môn Thất Huyền Khúc Tân Mi, tả hộ pháp Tàng Kính Cung Hoa Kiến Tuyết, gia chủ Tây Lăng thế gia Tây Lăng Vô Tâm, và công chúa Thái Diễn Quốc Công Dã Yên. Bốn người này, người nào cũng sắc nước hương trời, là giấc mộng của bao nhiêu tu sĩ trẻ!”
Bốn người này, đúng là đẹp. Đẹp đến mức cuối cùng... đều gả cho Quý Tắc Thanh. Tạ Khinh Phùng trong lòng cười lạnh. Đám mỹ nhân này, người người đều đẹp như họa, song số phận đều không thoát khỏi là “hậu cung Long Ngạo Thiên”, đó là số mệnh của vai chính.
Hắn khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Việc này... ta chưa từng nghe qua.”
Ngừng một chút, hắn lại tiếp lời: “Bất quá theo ta được biết, Tàng Kính Cung chủ vốn thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. Có lẽ trong mắt hắn, Hoa Kiến Tuyết chỉ là dung mạo tầm thường, khó khiến lòng hắn dao động.”
Tiết Dật Thanh nghe vậy liền phẫn nộ, bực dọc quát lên: “Phi! Rõ ràng là hắn cảm thấy chính mình xấu xí, không dám đối diện với mỹ nhân! Trên đời làm gì có nam nhân không gần nữ sắc? Nếu thật như vậy thì chi bằng dẫn cả Tàng Kính Cung đi cạo đầu làm hòa thượng cho rồi!”
Tạ Khinh Phùng cười như không cười, hạ giọng, giả như đang tiết lộ bí mật kinh thiên: “Nói thật cho Tiết huynh nghe vị kia là đoạn tụ.”
Hắn nhấn giọng: “Thích nam nhân.”
Tiết Dật Thanh trừng lớn mắt: “Thật... thật hay giả?!”
“Chính tai ta nghe được từ một mà tu đó.” Tạ Khinh Phùng nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thần bí: “Nghe nói lần gần nhất hắn lộ diện, còn ôm một thiếu niên dung mạo thanh tú trong lòng ngực người nọ… dung mạo cùng khí chất, có bảy tám phần giống Quý huynh.”
Tiết Dật Thanh: “!!!”
Quý Tắc Thanh: “…”
Nói xong, hắn bình thản nhìn về phía Quý Tắc Thanh, ánh mắt sâu thẳm không gợn sóng, trong lòng thầm nghĩ: "Giờ chưa thể giết ngươi, vậy thì để ta khiến ngươi buồn nôn một trận trước đã."