Lục Dao cũng không ngờ, nàng tuổi còn trẻ như vậy, lại sẽ phải chết.

Nàng bất quá mười tám tuổi, mới vừa thành thân được hai năm, thế nhưng lại bị người dùng kế đẩy vào trong hồ. Nàng muốn kêu cứu, nhưng hồ nước lạnh thấu xương đã tràn qua miệng mũi, từng chút một nuốt lấy nàng.

Mùa đông giá rét, hồ nước băng lãnh tận xương, tứ chi chẳng mấy chốc liền đông cứng, ngay khoảnh khắc nàng nhắm mắt lại, liền thấy được khóe môi Ngụy Tuyết Hinh khẽ cong lên, nụ cười như có như không. 

Lục Dao còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị dòng nước kéo chìm xuống, cảm giác sặc nước kia, thực sự không dễ chịu, mọi vật chung quanh đều trở nên mơ hồ.

Giữa cơn hoảng loạn, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng Ngụy Tuyết Hinh kinh hoảng, thất thanh hô cứu.

Thật muốn cứu nàng, vậy vì sao đợi đến lúc này?

Đáy mắt Lục Dao hiện lên một tia tự giễu, hận chính mình không biết nhìn người, càng hận bản thân chỉ nghe lời nói phiến diện. Mệt nàng một lòng đem Ngụy Tuyết Hinh coi như hảo tỷ muội, kết quả người kia lại muốn lấy mạng nàng.

Ngẫm lại cả đời này, quả thật là trò cười thiên hạ.

Nàng xuất thân từ Trấn Bắc Hầu phủ, là đích nữ duy nhất của tam phòng, ở chốn kinh thành, trong số các quý nữ, nàng chính là tồn tại như nguyệt giữa muôn sao. 

Trước khi thành thân, nàng chính là một tiểu cô nương lớn lên trong bình mật, được yêu chiều vô hạn, gả vào Quy Ninh Hầu phủ, làm chính thê của trưởng tử—biểu ca ruột thịt của nàng, người không biết đã khiến bao nhiêu nữ tử si mê.

Thế nhưng hiện tại, nàng sắp chết rồi. Thậm chí không ai hay, điều nàng hối hận nhất chính là đã gả cho biểu ca.

Nếu có thể trọng sinh một đời...

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Lục Dao liền mất đi tri giác. Chiếc áo khoác lông chồn dày nặng kéo nàng chìm hẳn xuống đáy hồ. 

Gương mặt tinh xảo của nàng, một mái tóc đen dài thả bung trong nước, váy áo bông thêu chỉ vàng tỏa ra từng đường kim sắc, mỹ lệ kinh tâm động phách.

——

Vĩnh Hòa năm thứ bảy.

Bên ngoài gió mưa đan xen, cuồng phong gào thét, cành cây lay động trong gió, không khí u trầm đến cực điểm. Rõ ràng là giờ ngọ, thế nhưng thời tiết lại âm u dọa người. 

Trúc Lâm Hiên cũng bị phủ lên một tầng áp suất trầm thấp, khiến người trong phòng không khỏi cảm thấy khó thở, đến mức ngay cả Tưởng thị—người luôn ôn hòa dịu dàng, cũng nổi giận.

Nha hoàn cùng các bà tử quỳ đầy dưới đất, trong lòng ai nấy đều rõ, nếu tam cô nương chịu không nổi, chỉ sợ các nàng cũng khó thoát khỏi một kiếp, sợ hãi cùng lo lắng như bóng tối đè nén trong lòng, nhưng lại không ai dám mở miệng cầu xin tha.

Vừa nghe xong lời đại phu, kẻ nhát gan liền lập tức rơi lệ, thế nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao che miệng.

Triệu ma ma nhàn nhạt quét mắt nhìn các nàng một lượt, khẽ thở dài một tiếng. Nàng tuy cố kiềm nén nôn nóng trong lòng, nhưng tâm trí sớm đã đặt cả trên người Tưởng thị. 

Tưởng thị đã khóc không biết bao nhiêu lần, một đôi mắt như bị nước rửa qua, tràn ngập bi thương. Nghĩ tới lời đại phu vừa nói, trong lòng nàng liền đau đến thấu tim, 

“Nếu chịu không nổi đêm nay, chỉ sợ……”

Dao Dao của nàng mới chỉ mười bốn tuổi, làm sao có thể không chịu nổi?

Nhìn nữ nhi gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, Tưởng thị cảm thấy trái tim như bị dao cứa, nước mắt lại không thể kiềm chế mà lăn dài.

Nàng chỉ có một nữ nhi như vậy, ngày thường đều nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sợ nàng đau đầu, sợ nàng nhức óc. 

Nào ngờ lần này bất cẩn rơi xuống nước, liên tiếp hai ngày sốt cao không lui, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Tưởng thị sợ hãi đến cực điểm, chỉ e nữ nhi nàng rốt cuộc không tỉnh lại được nữa.

Toàn bộ Trúc Lâm Hiên chìm trong một mảnh bi ai. Ngay cả lão thái thái cũng bị kinh động, vừa nghe nha hoàn bẩm báo, liền suýt nữa ngất đi tại chỗ. 

Ngày thường bà thương Dao Dao nhất, nha đầu này nếu thật sự đi rồi, chỉ sợ bà cũng mất nửa cái mạng. Nhị phu nhân vốn thường bất mãn vì bà thiên vị, giờ phút này thấy lão thái thái bi thương khó nén, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tia đồng tình.

“Nương, Dao nha đầu xưa nay mệnh lớn, cát nhân tự có thiên tướng, nàng nhất định sẽ không có việc gì.”

Lão thái thái không muốn nghe nhiều, liền hạ màn trướng, vẫy Trúc Tâm đến, định đích thân đi xem Lục Dao. Nhưng bên ngoài mưa to gió lớn, trời đất u ám, tuổi bà lại đã cao, bọn nha hoàn nào dám để bà mạo hiểm? Từng người mặt lộ vẻ khó xử, Lỗ ma ma khuyên can hồi lâu cũng không lay chuyển được ý bà.

May thay đúng lúc này, từ Trúc Lâm Hiên lại truyền đến tin tức tốt—Lục Dao tỉnh lại rồi.

Lão thái thái niệm một câu “Trời xanh phù hộ”, đôi mắt già lập tức long lanh lệ, trong khoảnh khắc ấy, hỉ cực sinh bi, nước mắt tuôn rơi.

——

Trong Trúc Lâm Hiên.

Hàng mi dài của Lục Dao khẽ run vài cái, mới chậm rãi mở mắt.

Hiện tại thần trí nàng vẫn chưa tỉnh táo, ánh nhìn có chút tan rã, còn chưa kịp xâu chuỗi rõ ràng ý nghĩ, Tưởng thị đã vội vàng ôm nàng vào lòng. 

Trước đó, Tưởng thị còn không dám khóc lớn tiếng, lúc này thấy nữ nhi tỉnh lại, cuối cùng cũng không thể khống chế, vừa khóc vừa ôm nàng thật chặt, hận không thể đem nàng khảm thẳng vào trong xương cốt.

“Con nếu còn không tỉnh, nương liền bị con dọa chết rồi!”

Lục Dao bị nàng khóc mà ngơ ngác.

Nàng yếu ớt vung tay, muốn đưa tay lên sờ mặt mẫu thân, đáng tiếc Tưởng thị ôm quá chặt, nàng gần như không thể cử động. Nghe thấy tiếng khóc nức nở bên tai, Lục Dao dần dần nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Nàng bị Ngụy Tuyết Hinh gọi đến thuỷ tạ, sau đó liền rơi xuống hồ.

Là đã được người cứu lên sao? Ký ức rơi nước đau đớn lại ùa về trong lòng, thân thể gầy yếu của Lục Dao không kiềm được run lên một cái.

Lần này, nàng đảo muốn nhìn Ngụy Tuyết Hinh, xem nàng còn có thể diễn trò thế nào!

Lục Dao mím môi, đưa mắt đảo quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện—biểu ca cùng Ngụy Tuyết Hinh thế nhưng đều không ở đây!

Ánh mắt Lục Dao từ kinh hỉ đan xen nhìn thoáng qua Triệu ma ma, lại quét qua một phòng nha hoàn, rồi nhìn đến bài trí trong phòng, rốt cuộc phát giác chỗ này có điểm không thích hợp. 

Cá diễn hoa sen chạm rỗng trên giá bác cổ sắc tử đàn, bàn trang điểm nam mộc thêu tơ vàng, trong phòng từng cảnh từng vật, không có thứ gì là nàng xa lạ.

Nàng ở nơi này… rõ ràng là khuê phòng thuở chưa xuất giá!

Hay là mẫu thân đem nàng tiếp trở về Lục phủ? Ánh mắt nàng rơi xuống, lại thấy một gương mặt khiến nàng khiếp sợ đến không thôi—trong đám nha hoàn đang quỳ, rõ ràng có Hề Hương, chính là nha hoàn đã mất theo nàng đời trước. 

Hề Hương là cô nương mệnh khổ, tuổi còn nhỏ đã hương tiêu ngọc tổn. Khi Hề Hương qua đời, Lục Dao cũng chỉ vừa tròn mười bốn tuổi.

Chợt nhìn thấy gương mặt thanh tú của nàng ấy, lòng Lục Dao như có sấm đánh, ánh mắt không nhịn được nhìn tiếp sang những nha hoàn khác, lúc này mới phát hiện không chỉ bọn nha hoàn diện mạo có biến hóa, ngay cả mẫu thân nàng—Tưởng thị, cũng dường như trẻ ra vài phần, khóe mắt cư nhiên không mang một tia nếp nhăn nào.

Lục Dao vội vàng giữ chặt tay mẫu thân, cẩn thận đánh giá.

Vĩnh Hòa tám năm, Tưởng thị từng bị nước sôi làm phỏng một lần, vết thương lan khá rộng, phụ thân nàng khi ấy tìm không ít dược liệu quý, cuối cùng vẫn để lại sẹo. 

Nhưng lúc này, cánh tay trắng nõn của Tưởng thị không có lấy một dấu vết, mịn màng bóng loáng.

Lục Dao đưa tay khẽ xoa hai lượt, vẫn là không thấy gì.

Thấy nàng bắt lấy tay mình ngơ ngác xuất thần, Tưởng thị trong lòng nổi lên bất an, nước mắt vừa khô liền vội ngừng, đưa tay sờ trán nàng, thấp giọng gọi: “Dao Dao?”

Lục Dao vẫn chưa thể tin nổi, cứ ngơ ngác nhìn tay Tưởng thị, cổ họng như bị nghẹn lại, cả người kinh sợ đến không nói nên lời. Chẳng lẽ… nàng thật sự trở lại mấy năm trước?

Lục Dao ngẩng đầu lên, nôn nóng hỏi: “Nương, năm nay là Vĩnh Hòa mấy năm?”

“Vĩnh Hòa bảy năm a, nha đầu này, sao vừa rớt xuống nước liền hồ đồ rồi?”

Vĩnh Hòa bảy năm—nàng chỉ mới mười bốn tuổi, chưa hề xuất giá, Hề Hương còn chưa chết…

Thần sắc Lục Dao có chút hoảng hốt, nàng thật sự… đã trọng sinh về mấy năm trước?

“Dao Dao?”

Tưởng thị thấy ánh mắt ngây ngốc cùng biểu tình thất thần kia, trong lòng liền lo lắng đến cực điểm, tay run run đỡ lấy vai nàng, thanh âm cũng mang theo sợ hãi, “

Con có chỗ nào không thoải mái sao? Con đừng dọa nương a!”

Nhìn ánh mắt lo lắng của mẫu thân, Lục Dao cuối cùng cũng hoàn hồn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, men theo gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn lăn dài, nàng bổ nhào vào lòng mẫu thân khóc òa lên.

Từ ngày thành thân, phát hiện biểu ca và Ngụy Tuyết Hinh đã sớm tư tình, Lục Dao chỉ muốn được về nhà. Lúc được Tưởng thị ôm vào lòng, mọi ủy khuất trong lòng nàng rốt cuộc bộc phát.

Nàng khóc đến không thể kiềm chế, Tưởng thị cho rằng nàng bị dọa sợ, đau lòng không thôi, nhẹ giọng an ủi, “Dao Dao, không khóc, không sao rồi, thật sự không sao rồi.”

Tưởng thị luôn luôn ôn nhu, thanh âm mềm mại chậm rãi, khiến người nghe mà lòng cũng yên ổn. Nghe nàng nhỏ nhẹ dỗ dành, Lục Dao dần dần ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, “Nương, cha đâu?”

“Thật đúng là ngốc đến hồ đồ rồi sao? Cha con theo Thái tử đi Giang Nam làm việc, chẳng lẽ cũng quên rồi?”

Lục Dao ôm eo mẫu thân, đầu nhỏ cọ cọ, dường như thế nào cũng không đủ gần, “Bây giờ nhớ ra rồi.”

Phụ thân nàng đích xác từng xuống Giang Nam một lần, đúng là vào Vĩnh Hòa bảy năm. Như vậy… nàng thực sự đã trở về bốn năm trước!

Hai tháng sau, phụ thân sẽ rời khỏi kinh thành, ở Giang Nam ngây người gần một tháng. Mãi đến lúc nàng rơi xuống nước, ông mới vội vàng hồi kinh.

Chuyện đó sau này khiến bao cô nương trong kinh thành hâm mộ nàng có phụ thân thương yêu như vậy.

Tưởng thị chỉ nghĩ nàng bị dọa hỏng, cũng không phát giác điều gì dị thường, đưa tay vuốt ve đầu nàng, giọng nói tràn đầy sủng nịch: “Muốn tìm cha con à?”

Lục Dao gật đầu, làm nũng trong lòng mẫu thân, nửa điểm cũng không muốn rời đi. Từ sau khi thành thân, số lần nàng trở về nhà mẹ đẻ có thể đếm được trên đầu ngón tay. 

Vì sợ mẫu thân lo lắng, những chuyện lung tung rối loạn kia nàng cũng không tiện nói ra, thật lâu rồi chưa được gần gũi thân thiết với mẫu thân như vậy, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng khó tả.

Bệnh hai ngày, sắc mặt nàng gầy gò không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, trên người cũng không còn chút thịt nào. Thấy nàng như một tiểu miêu yếu ớt, dốc hết sức mà rúc vào lòng mình, lòng Tưởng thị mềm nhũn thành một vũng nước. 

Nguyên bản còn giận nàng ham chơi, rơi xuống nước, vốn định hảo hảo trách mắng một phen, nhưng lúc này lại luyến tiếc buông lời nặng. Hễ nghĩ lại cảnh tượng khi ấy, trong lòng nàng vẫn sợ hãi không thôi, chỉ ôm chặt lấy nữ nhi, yên lặng mà rơi lệ.

Lục Dao vốn là người tính tình rộng rãi, khóc một hồi, nỗi uất ức trong lòng liền tiêu tán. Nhìn thấy mẫu thân lại khóc, nàng nhất thời nhịn không được, bật cười thành tiếng: 

“Nương, ngài thế nào lại khóc? Con chẳng phải đã không sao rồi sao? Khó trách tổ mẫu nói con lúc nhỏ là khóc bao, tám phần là theo người”

Tưởng thị điểm nhẹ trán nàng một cái, giọng nói trách yêu: “Lần sau còn dám đến gần hồ nước như thế không?”

Lục Dao vội vàng làm ra vẻ ăn năn, ngọt giọng xin tha: “Nương, nữ nhi biết sai rồi, thề rằng lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Nàng xưa nay giỏi dỗ dành, chỉ một lúc đã khiến Tưởng thị nguôi giận, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân gấp gáp, hai thiếu niên vội vã bước đến.

Cả hai trạc mười bảy, mười tám tuổi. Người đi phía trước mặc một thân áo gấm màu nguyệt bạch viền chỉ vàng, thân hình cao lớn, dung mạo thanh tú mà lạnh lùng, giữa lông mày mang theo một tia lo lắng—chính là biểu ca của Lục Dao, Tưởng Tĩnh Thần.

Ngay phía sau hắn là ca ca ruột của Lục Dao, Lục Minh. Hắn nhỏ hơn Tưởng Tĩnh Thần một tuổi, dáng người tuy không cao bằng, nhưng bước chân cũng không kém phần vội vã, vẻ mặt tràn đầy nôn nóng.

Vào giờ này, bọn họ lẽ ra nên đang đọc sách ở học đường, nhưng vì lo lắng cho việc Lục Dao rơi xuống nước, bèn xin phép thầy mà trở về phủ.

Nha hoàn giữ cửa thấy bọn họ, liền hướng vào trong phòng bẩm báo: “Phu nhân, thiếu gia cùng biểu thiếu gia tới rồi.”

Nghe được ba chữ "biểu thiếu gia", sắc mặt Lục Dao thoáng chốc tái nhợt, bàn tay trắng nõn theo bản năng nắm chặt lấy chăn bông. 

Nghĩ đến những mưu toan liên tiếp của Ngụy Tuyết Hinh, trong đáy mắt nàng liền hiện lên một tia lạnh lẽo. Nói nàng là người có thù tất báo cũng được, vô tình cũng thế, nàng tuyệt đối không thể lại giống như kiếp trước, đối với hắn không phân rõ thị phi.

Nàng liền đem mình rúc chặt trong chăn, giọng lười biếng mà mang theo chút bực bội: “Nương, con muốn ngủ một lát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play