Sáng sớm hôm sau, Thẩm Hàn Giang sờ trán Ngọc Thư tiên sinh, thấy cậu ta đã hạ sốt. Thể chất quả thực khá tốt, chỉ là ánh mắt vẫn còn dại ra, hồn như bay đâu mất.
“Tại sao ta không thấy được Sơn Quỷ cô nương?” Ngọc Thư tiên sinh sau khi tỉnh lại, mở đôi mắt phượng ra ngơ ngác nửa ngày trời, rồi đột nhiên nắm tay Thẩm Hàn Giang, hỏi, “Có phải là ban đêm đến thì dễ gặp hơn? Tối nay ta lại thử xem sao.”
Thẩm Hàn Giang rút tay về, suýt nữa thì đập cho cậu ta một cái. Cái đầu óc này thật chẳng khác gì hồi cấp hai, cả ngày cứ mơ tưởng tìm cổng vào thế giới giả tưởng. Khó trách ba cậu ta lúc nào cũng muốn đánh cho tỉnh ra.
Thẩm Hàn Giang biết rõ cái kiểu trạng thái này của Ngọc Thư, có khuyên cũng vô dụng, dứt khoát bịa:
“Sơn Quỷ cô nương đã đi cùng thư sinh kia rồi. Sơn Thần nãi nãi đã ban cho cô ấy một thân thể mới, hứa cho hai người họ được sống trọn đời bên nhau. Đợi thư sinh kia qua đời, Sơn Quỷ sẽ trở lại núi tu hành tiếp.”
“Khi nào thì thư sinh kia chết?” Ngọc Thư tiên sinh hỏi với vẻ hết sức si mê.
Thẩm Hàn Giang: “… Thư sinh đó mới hơn hai mươi tuổi, chắc còn phải đợi sáu bảy chục năm nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT