Từ tuyển tú bắt đầu trở thành đỉnh lưu thiên vương
Chương 2
Tác giả: Tạ Thương Lãng
Edit : Kalle
Giải Tịch Triều hoàn toàn không biết, ở đầu dây bên kia, Phương Tinh Tinh đã trầm mặc rất lâu.
Gửi xong tin nhắn ấy, anh liền tắt luôn màn hình điện thoại, đứng dậy rót cho mình một ly nước ấm.
Những lời anh nói đều là sự thật.
Trong mắt người ngoài, anh quả thực nên duy trì kỳ vọng ở mức thấp nhất.
Không có fan hâm mộ hậu thuẫn, công ty quản lý cũng nhỏ bé, lại thêm thể chất yếu ớt tới mức chỉ cần hoạt động hơi mạnh chút thôi là có thể ngất xỉu, nhẹ thì tạo thành sự cố sân khấu, nặng thì liên lụy đến cả sức khoẻ. Đừng nói tới việc giành suất debut, chỉ cần có thể lọt vào vòng hai thôi, với anh mà nói đã là một kỳ tích rồi.
Uống xong nước, trong phòng vẫn còn ồn ào, không có dấu hiệu dừng lại.
Giải Tịch Triều chán đến chết, tiện tay với lấy xúc xắc ở đầu giường chơi đùa.
Xúc xắc này có chất liệu đặc biệt, là món đồ duy nhất anh mang ra được từ trong hệ thống, toàn thân trắng ngần trong suốt, bên trong còn có thể thấy được chút ánh sáng nhàn nhạt.
Giải Tịch Triều vẫn luôn cảm thấy, cái hệ thống pháo hôi đó đúng là nhàm chán đến cực điểm. Nói cho cùng, nó chỉ khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của người tham gia mà thôi, mà kỹ thuật yêu cầu cũng chẳng tính là cao. Cơ bản giống như một NPC trong game.
Từ lúc bước vào trò chơi, anh đã cầm sẵn trong tay một kịch bản hoàn toàn cố định.
Khi nào cần khóc, khi nào cần cười. Khi nào nên thành công, khi nào nên thất bại.
Tất cả những điều này đều đã được kịch bản sắp đặt từ trước. Anh chỉ cần diễn đúng như thế là đủ.
Xúc xắc trên tay anh bị ném lên rồi rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất, sau đó lăn tiếp một đoạn xa.
Giải Tịch Triều đứng dậy tính đi nhặt, nhưng có người nhanh tay hơn hắn một bước.
"6 điểm." Người nọ nheo mắt nhìn thoáng qua con số trên mặt xúc xắc, rồi cười cười, nói: “Đau lòng quá đi, Tịch Triều, suất debut xa vời mất rồi.”
Nam sinh tóc đen kia tên là Nghê Hâm, diện mạo bình thường, thực lực cũng không nổi bật, ưu thế duy nhất chính là dựa lưng vào một công ty lớn.
Trong những kịch bản tuyển tú mà Giải Tịch Triều từng đi qua, kiểu nhân vật như Nghê Hâm 99% là nền cho người ta bồi đọc, còn 1% còn lại thì làm vai ác nhảy ra khiêu khích vai chính để rồi bị vả mặt.
Chỉ tiếc, Nghê Hâm lại hoàn toàn không tự biết.
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng lập tức vang lên một tràng cười trộm đầy ẩn ý.
Giải Tịch Triều không phản ứng gì trước trò đùa đó, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cầm lấy xúc xắc từ tay hắn, ôn hòa nói:
“Cảm ơn.”
Nói xong, anh liền quay người trở về chỗ ngồi.
Nghê Hâm nhìn bóng lưng anh, cái cảm giác như một quyền đánh vào bông mềm mấy ngày nay lại ùa về.
Hắn cắn chặt răng, đột nhiên bật thốt: “Ngày kia là sân khấu ghi hình vòng sơ khảo rồi đấy.”
Giải Tịch Triều vẫn tiếp tục đi.
Nghê Hâm không cam lòng, phải lớn tiếng gọi lại: “Tịch Triều!”
Giải Tịch Triều quay đầu lại, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu: “Cậu đang gọi tôi?”
Nghê Hâm: “……”
Chuyện đương nhiên! Vừa rồi hai người bọn họ còn đang nói chuyện kia mà, không nói với cậu thì nói với ai!
Tên này… có phải cố ý chọc tức hắn không???
Nghê Hâm cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, cố duy trì giọng điệu bình thản mà nói:
“Đợi bắt đầu thu hình rồi, cường độ luyện tập sẽ tăng gấp bội so với hiện tại đấy.”
Giải Tịch Triều nhìn hắn, nghiền ngẫm vài giây rồi hỏi:
“Vậy thì sao?”
Nghê Hâm: “……”
Nghê Hâm cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp không gắng gượng nổi nữa: “Ý tôi là, nếu cậu chỉ muốn lên tivi một lần cho biết thì tốt nhất nên tranh thủ rút lui bây giờ, còn nhẹ nhàng hơn. Tôi thật sự không hiểu tại sao công ty của cậu lại cử cậu đi tuyển tú.”
"Không phải công ty cử tôi đi." Giải Tịch Triều bình tĩnh nói, “Là tôi tự nguyện đăng ký.”
Nói đến đây, không còn gì để tiếp tục dây dưa nữa.
Nghê Hâm trừng mắt nhìn anh, giống như đang nhìn một sinh vật kỳ quái. Mấy nam sinh xung quanh vốn còn mang vẻ mặt châm chọc cũng đều nhìn nhau, nhất thời không biết nên tỏ thái độ thế nào.
Ngày hôm sau, Giải Tịch Triều cùng Quý Ngạn ngồi ăn cơm ở căng tin.
Quý Ngạn sáng nay vừa luyện nhảy cả buổi, lúc gặp Giải Tịch Triều trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Cậu nhìn Giải Tịch Triều – người mới ngủ dậy lúc 8 rưỡi, vừa làm vật lý trị liệu xong, ung dung đi dạo trong sân với vẻ nhàn nhã thanh lịch, dù biết rõ lý do, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nảy sinh chút ghen tỵ.
"À đúng rồi, Triều ca." Quý Ngạn vừa khuấy cá hương thịt trong bát vừa nói, “Sáng nay em đụng Nghê Hâm, nhìn mặt hắn như thể người ta thiếu hắn 500 vạn ấy, anh biết chuyện gì không?”
"Đại khái đoán được." Giải Tịch Triều đáp.
Tiện miệng hỏi thêm: “Hả?”
Giải Tịch Triều đem chuyện tối qua kể sơ lược một lượt, Quý Ngạn nghe xong thì suýt nữa phun cơm.
Cậu nói: “…… Ca, anh đúng là…”
Cậu giơ ngón tay cái lên.
Giải Tịch Triều vô tội chớp mắt: “Tôi nói sai cái gì à?”
Nếu là ngay từ ngày đầu tiên quen nhau, Quý Ngạn đã tin rồi.
Giải Tịch Triều trời sinh sở hữu một gương mặt đậm chất "giáo thảo", đường nét ôn hòa, thanh tú. Dáng vẻ anh đậm chất Giang Nam, dịu dàng ấm áp, dù có không cười cũng chẳng mang chút khí thế xa cách khiến người khác không dám lại gần.
Nhưng Quý Ngạn biết rõ, Giải Tịch Triều tuyệt đối không phải một kẻ ngốc.
Ngược lại, anh ấy chính là kiểu người thông minh đến mức khó lường.
Quý Ngạn nói: “... Ca, anh cái gì cũng không nói sai cả.”
Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là, ca, anh có biết tại sao Nghê Hâm lại kéo cả ký túc xá đi cô lập anh không?”
Thực ra lúc đầu cũng tính cả cậu vào, nhưng một phần vì Quý Ngạn và đám người đó không cùng công ty, phần khác là vì bản tính trời sinh phản cốt, thế nên cứng rắn mà chạy sang làm bạn với Giải Tịch Triều.
Giải Tịch Triều thật sự không biết chuyện này, nghiêng đầu hỏi:
“Vì sao?”
Quý Ngạn nhịn không được cười cười, đáp:
“Bởi vì ngay từ đầu khi 《Siêu Cấp Tân Tú》 bắt đầu làm marketing, có một tấm ảnh do trạm tỷ leak ra. Tấm ảnh vốn chụp Nghê Hâm, nhưng vì góc độ quay mà đưa cả anh vào khung hình. Kết quả netizen lại nói anh ép khí hắn đến giống người hầu, ha ha ha ha ha ha!”
Giải Tịch Triều: “…”
Hết biết.
Anh đã thắc mắc rồi. Với cái gương mặt hòa ái, thân thiện của mình, ngày anh rời khỏi hệ thống còn có nguyên một đám đến vui vẻ tiễn đưa cơ mà, sao vừa vào chương trình đã bị cô lập ngay lập tức. Thì ra... nguyên nhân nằm ở đây.
Thật đúng là…
Ngoài dự liệu mà cũng hợp tình hợp lý.
“Cho nên ca, anh trước giờ đều không biết chuyện này.”
Trên đường tới phòng luyện tập, Quý Ngạn vừa đi vừa cong khóe miệng, “Hắn đối xử với anh như vậy, anh thế mà lại không hề tò mò à?”
Giải Tịch Triều trầm ngâm một giây.
Sau đó anh nói:
“Chủ yếu là... thái độ hắn có kém cũng chẳng có chút lực sát thương nào.”
Quý Ngạn nghẹn lời.
Cậu chân thành từ tận đáy lòng nói:
“Nếu em là Nghê Hâm, nghe anh nói vậy chắc tức đến ói máu lần nữa.”
“Còn có chuyện càng giận hơn ấy.”
Giải Tịch Triều nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi,
“Cậu có muốn nghe không?”
Quý Ngạn cảnh giác: “Ừ hừ?”
“Hắn chịu không nổi một vòng đâu.”
Giải Tịch Triều thản nhiên nói.
Quý Ngạn suýt nữa sặc một ngụm sữa bò trong cổ họng.
Cậu nhìn Giải Tịch Triều như nhìn quái vật. Nhưng Giải Tịch Triều vẫn cứ bình thản như thường.
Nghê Hâm ấy à, căn bản không trụ nổi một vòng.
Đây là kết luận từ kinh nghiệm của Giải Tịch Triều. Và kinh nghiệm của anh xưa nay chưa từng sai. Cũng như anh chưa bao giờ làm lỗi nhiệm vụ vậy.
Anh là người chuyên nghiệp trong giới nghệ sĩ, dù cho chỉ chuyên đi làm pháo hôi.
Hoặc phải nói, chính vì luôn làm pháo hôi, Giải Tịch Triều mới hiểu rõ hơn ai hết những tố chất cần thiết để làm một pháo hôi đủ tiêu chuẩn.
Nghê Hâm chẳng những không trụ nổi một vòng, mà lần này đi tuyển tú cũng chẳng xoát được bao nhiêu mặt mũi, chính hắn mới là kẻ nên đổi chương trình khác cho đỡ quê.
Quý Ngạn im bặt.
Cậu mới là người thật sự đi xoát mặt đây này, mà còn là diễn viên chuyên ngành, hát nhảy đều học đủ.
Cũng chính vì thế, Nghê Hâm bọn họ đối xử với cậu cũng không đến nỗi tệ.
Trong lòng Quý Ngạn bán tín bán nghi lời Giải Tịch Triều nói. Nhưng đến khi bước vào phòng luyện tập, thấy được sắc mặt Nghê Hâm đen kịt, cái mũi cũng không còn ra cái mũi, đôi mắt cũng không còn ra đôi mắt, cậu liền tin tám phần.
Nghê Hâm cũng không ngu ngốc chọc ngoáy thêm, chỉ lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, thốt ra một câu " sân khấu đầu tiên gặp lại", rồi xoay người bỏ đi.
Hiển nhiên là bị Giải Tịch Triều chọc tức không nhẹ.
Quý Ngạn bĩu môi, thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu lại liền giật nảy mình:
“Ca, anh đang làm cái gì vậy?!”
Giải Tịch Triều đang cầm một cây gậy gộc, cẩn thận ước lượng trong tay. Nghe cậu hỏi, Giải Tịch Triều chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
Ngay sau đó, Quý Ngạn hoàn toàn đem Nghê Hâm vứt ra sau đầu.
Cậu không thể tin nổi mà nói:
“Không phải chứ ca, sân khấu còn chưa chuẩn bị đâu!”
Quý Ngạn thật sự là bị dọa sững sờ. So với lúc nãy nghe Giải Tịch Triều tạt người còn muốn giật mình hơn.
Nửa tháng trước, cậu từng chủ động rủ Giải Tịch Triều lập tổ, bị đối phương từ chối. Cậu nghĩ, thôi thì anh ấy thể lực yếu, cần dưỡng sức, cũng không trách móc gì.
Nhưng mà bây giờ?
“Anh đừng nói thật sự nghiêm túc tham gia nhé ca.”
Quý Ngạn hoài nghi nhân sinh:
“Ca mà như vậy, em phải nghi ngờ luôn ánh mắt chọn cổ phiếu của mình mất thôi.”
Giải Tịch Triều thản nhiên đáp:
“ Cậu vốn dĩ cũng không phải loại người có thể dựa vào đầu tư kiếm tiền.”
Quý Ngạn: “……”
Rốt cuộc ai mới là người miệng độc vậy?
Nhưng cậu còn chưa kịp phản bác, tầm mắt đã bị một cảnh tượng khác thu hút .
Giải Tịch Triều vung cây gậy lên, rồi trôi chảy thi triển một chuỗi động tác côn hoa đẹp mắt như nước chảy mây trôi.
Giải Tịch Triều hỏi:
“Đẹp không?”
Quý Ngạn ngẩn ngơ gật đầu.
Mười lăm phút sau, Quý Ngạn đã không còn biết nói gì.
Giải Tịch Triều đặt gậy gộc sang một bên, ngồi xuống trước gương, cầm iPad lên xem video luyện tập do Quý Ngạn quay giúp.
Anh đúng thật không hề để bụng những lời ác ý của Nghê Hâm.
Trong mắt anh, nói nhiều chẳng bằng làm nhiều. Nếu Nghê Hâm chịu đem thời gian buông lời cay nghiệt đi luyện tập, cũng không đến mức một vòng đã có nguy cơ bị loại .
Có điều, lời của Nghê Hâm cũng khiến Giải Tịch Triều cảnh giác.
Ngày mai chính là buổi ghi hình sân khấu đầu , anh nên kết thúc giai đoạn phục hồi thể lực rồi, bắt đầu luyện sân khấu mới đúng.
Nghiêm túc xem hết video luyện tập, Giải Tịch Triều cau mày không hài lòng.
Côn vũ này là kỹ năng anh học được ở một thế giới khác, tuy nhìn thì đẹp, nhưng kỹ thuật căn bản vẫn không bằng dân chuyên nghiệp.
Hơn nữa... anh cảm nhận rõ nhịp tim đập dồn dập, thầm thở dài trong lòng.
Thân thể này, làm sao có thể so với lúc ở hệ thống chứ.
Đang thất thần, ngẩng đầu lên liền thấy Quý Ngạn đang dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn mình. Giải Tịch Triều ngừng một chút.
Anh hỏi:
“ Cậu cảm thấy thế nào?”
Quý Ngạn ngơ ngác nói:
“Ca anh là thần sao?”
Giải Tịch Triều: “…”
“Nói tiếng người đi.”
Quý Ngạn nuốt nước miếng:
“Không phải, ý em là… Ca anh không phải là người bình thường sao? Anh…”
Nói rồi, cậu lại cảm thấy trái tim mình run rẩy.
Không phải nói cùng nhau làm người mờ nhạt sao? Sao chỉ quay đầu một cái, ca liền ượt xa mọi người thế này?
Giải Tịch Triều thản nhiên đáp:
“ Người bình thường thì không thể yêu thích rèn luyện cường thân kiện thể chắc?”
Quý Ngạn đã hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc đời. Cậu dám chắc, đến ngày ghi hình sân khấu, toàn bộ thực tập sinh, không, là toàn bộ tổ tiết mục sẽ bị ảnh cậu chấn động.
... Nghĩ vậy còn thấy hơi mong chờ nữa cơ.
Dựa vào suy nghĩ này, cậu miễn cưỡng bình tĩnh lại, cố gắng trả lời câu hỏi của Giải Tịch Triều:
“Cảm giác... hơi mệt. Hơn nữa... có thể không hợp lắm với phong cách nhóm nhạc nam?”
Thực ra trong lòng cậu cảm thấy đã rất hoàn mỹ rồi. Chỉ là cảm giác mình phải soi mói chút gì đó.
Sau đó, cậu nghe Giải Tịch Triều "ừ" một tiếng, trầm tư:
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
“Ai?”
Ngay giây tiếp theo, Quý Ngạn trợn mắt há mồm nhìn thấy Giải Tịch Triều lấy ra một file Excel.
Giải Tịch Triều lướt lướt màn hình, vẻ mặt nhàn nhã như đang chọn món ăn tối trong thực đơn.
Anh nói:
“Giúp tôi chọn một cái đi? Còn hai ngày nữa thôi, tranh thủ luyện tập một chút, chắc vẫn kịp lên sân khấu.”