Cố Từ không đáp lại lời Khương Bạch. Anh ngồi dậy, nhìn về khoảng không đen kịt phía trước rồi tiếp tục kể câu chuyện còn dang dở —
Sau khi xe cứu thương chở Cố Hạo Nghĩa đi, Cố Từ trốn sau một gốc cây. Anh đợi đến khi những người hàng xóm xung quanh đã tản đi hết và trời tối hẳn mới chạy về nhà họ Cố, định bụng sẽ mang cây quýt của mình đi.
Cổng lớn nhà họ Cố đã khóa chặt. Cố Từ phải rất vất vả mới trèo qua được tường rào sân vườn, rồi chạy vào nhà từ cửa sau. Cây quýt vẫn đặt trên bàn học trong phòng anh. Lúc đi vào ngang qua chiếc giường nhỏ bừa bộn, một mùi tanh thoang thoảng xộc vào mũi khiến Cố Từ suýt nữa thì nôn ọe lần nữa. Anh vội ôm lấy cây quýt của mình, quay người định bỏ chạy. Nhưng vừa xuống đến đầu cầu thang tầng một thì cạch, huyền quan có tiếng mở cửa. Cố Từ lập tức ôm cây trốn vào nhà kho nhỏ xíu cạnh cầu thang.
Cộp cộp cộp.
Người phụ nữ không thay giày, tiếng giày cao gót vang lên dồn dập. Bà đi vào phòng khách, sững sờ nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, nét mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng và đau buồn.
Bốp!
Ngay sau đó, bà dùng hết sức ném chiếc túi xách vào tấm ảnh cưới. Chiếc túi da bật lại rồi rơi xuống đất, còn khung ảnh thì lắc lư mấy cái nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT