Ngày hôm sau, Lâm Hi và Tô Thanh Dao cùng nhau xuống núi, hướng về phía Lý Gia Trang.
Trên đường đi, Tô Thanh Dao vẫn giữ thái độ ôn hòa nhưng có chút xa cách với Lâm Hi. Nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào sự thay đổi đột ngột của vị sư muội này. Lâm Hi cũng không vội vàng giải thích hay lấy lòng, cô biết hành động mới là cách chứng minh tốt nhất.
Lý Gia Trang là một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi Thanh Hư, vốn yên bình trù phú. Nhưng khi hai người đến nơi, bầu không khí u ám, sợ hãi bao trùm khắp nơi. Người dân đóng chặt cửa, ngoài đường vắng tanh, thỉnh thoảng mới có vài người đi lại vội vã, mặt mày tái mét.
Hai người tìm đến nhà trưởng làng để hỏi thăm tình hình. Trưởng làng là một ông lão tóc bạc trắng, gương mặt khắc khổ đầy lo âu.
“Hai vị tiên nhân, cuối cùng cũng có người của Thanh Hư Sơn đến rồi!” Ông lão mừng rỡ như vớ được phao cứu sinh. “Cầu xin hai vị ra tay cứu giúp dân làng!”
Theo lời trưởng làng, nửa tháng nay, cứ cách vài ngày lại có một nam nhân trẻ tuổi trong làng biến mất không dấu vết vào ban đêm. Họ đều là những người khỏe mạnh, chưa lập gia đình. Ban đầu mọi người nghĩ họ bỏ đi đâu đó, nhưng khi số người mất tích ngày càng tăng, sự hoảng loạn bắt đầu lan rộng. Có người nói nhìn thấy bóng đen lướt qua trong đêm, có người nghe thấy tiếng khóc than ai oán.
“Bọn tiểu nhân đã thử tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy dấu vết gì cả. Chỉ thi thoảng ngửi thấy mùi tanh hôi rất lạ,” trưởng làng run rẩy kể.
Tô Thanh Dao lắng nghe cẩn thận, thỉnh thoảng đặt câu hỏi chi tiết. Lâm Hi đứng bên cạnh, âm thầm quan sát và đối chiếu với cốt truyện. Đúng như trong truyện, vụ án này do một nữ yêu chuyên hút dương khí của nam nhân gây ra. Nữ yêu này vốn là một cô gái bị phụ tình, chết oan, oán khí không tan mà hóa thành yêu.
“Trưởng làng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng,” Tô Thanh Dao trấn an.
Sau khi rời khỏi nhà trưởng làng, Tô Thanh Dao quyết định đi kiểm tra những nơi cuối cùng mà các nam nhân mất tích được nhìn thấy. Lâm Hi lẽo đẽo theo sau, đầu óc vận hành hết công suất. Cô nhớ mang máng, trong truyện, nữ yêu này ẩn náu trong một cái giếng cạn ở phía Tây làng. Nhưng làm sao để dẫn Tô Thanh Dao đến đó một cách tự nhiên?
Đang mải suy nghĩ, Lâm Hi đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí rất nhẹ, thoảng qua rồi biến mất. Cô dừng bước, nhíu mày. Yêu khí này... không giống với yêu khí mà cô cảm nhận được từ miêu tả của Tô Thanh Dao. Nó âm hàn và quỷ quyệt hơn.
“Sư tỷ, hình như có gì đó không đúng,” Lâm Hi khẽ nói.
Tô Thanh Dao cũng dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh: “Muội cảm nhận được gì?”
“Một luồng yêu khí rất lạ, vừa lướt qua đây,” Lâm Hi đáp.
Tô Thanh Dao ngưng thần cảm nhận, nhưng không phát hiện gì khác thường. Nàng có chút nghi ngờ nhìn Lâm Hi, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, lại không giống như đang nói dối. “Có lẽ là do muội quá căng thẳng.”
Lâm Hi lắc đầu: “Không đâu sư tỷ. Muội chắc chắn cảm nhận được.” Cô biết tu vi của mình bây giờ còn yếu, nhưng linh cảm của cô lại khá nhạy bén, có lẽ là do ảnh hưởng từ việc xuyên không.
Hai người tiếp tục đi về phía Tây làng. Càng đi, không khí càng trở nên âm u, lạnh lẽo. Cây cối xung quanh cũng có vẻ khô héo bất thường.
Đột nhiên, từ bụi rậm ven đường vang lên tiếng sột soạt. Một bóng đen lao vụt ra, tấn công Tô Thanh Dao.
“Cẩn thận!” Lâm Hi hét lên theo phản xạ.
Tô Thanh Dao phản ứng cực nhanh, rút kiếm chặn lại. Keng một tiếng, vũ khí va chạm. Bóng đen kia là một nam nhân mặc đồ đen, mặt bịt kín, ánh mắt lộ ra vẻ hung tợn. Điều kỳ lạ là trên người hắn tỏa ra yêu khí nồng nặc.
“Yêu nhân!” Tô Thanh Dao quát lên, kiếm pháp biến ảo, tấn công tới tấp.
Nam nhân áo đen kia thân thủ cũng không tệ, lại thêm sức mạnh của yêu khí, chống đỡ khá chật vật nhưng vẫn chưa bại.
Lâm Hi đứng cách đó không xa, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô biết mình không thể chỉ đứng nhìn. Dù tu vi yếu, nhưng cô vẫn có thể hỗ trợ. Cô nhớ lại vài khẩu quyết pháp thuật đơn giản mà nguyên chủ đã học, cố gắng vận chuyển linh lực trong cơ thể.
Đúng lúc nam nhân áo đen sơ hở, Lâm Hi niệm chú, phóng ra một quả cầu lửa nhỏ. Tuy uy lực không lớn, nhưng cũng đủ khiến hắn giật mình phân tâm. Chớp lấy thời cơ, Tô Thanh Dao tung một chiêu kiếm quyết định, đánh bay vũ khí của hắn và điểm huyệt đạo, khống chế hắn lại.
“Ngươi là ai? Tại sao lại tấn công chúng ta?” Tô Thanh Dao lạnh lùng hỏi.
Nam nhân áo đen chỉ hừ lạnh, không đáp.
Đúng lúc này, một giọng nói nam tử trầm thấp, mang theo ý cười vang lên từ phía sau: “Tô cô nương thật thân thủ thật tốt.”
Lâm Hi giật mình quay lại. Một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh lam, tay cầm quạt xếp, đang ung dung đi tới. Khuôn mặt hắn tuấn lãng, mày kiếm mắt sao, khóe môi luôn nhếch lên một nụ cười có vẻ phóng khoáng nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén. Khí chất phi phàm, rõ ràng cũng là người tu tiên.
Trì Dạ Minh! Nam chính nguyên tác đã xuất hiện!
Lâm Hi thầm kêu khổ trong lòng. Sao hắn lại xuất hiện sớm vậy? Theo cốt truyện, phải đến khi Tô Thanh Dao tìm ra hang ổ của nữ yêu và gặp nguy hiểm, hắn mới xuất hiện cứu mỹ nhân cơ mà?
Trì Dạ Minh bước tới, ánh mắt lướt qua nam nhân áo đen bị bắt, rồi dừng lại trên người Tô Thanh Dao, trong mắt hiện lên sự hứng thú rõ rệt. “Tại hạ là Trì Dạ Minh, đệ tử Vô Cực Tông. Vừa rồi đi ngang qua đây, cảm nhận được yêu khí nên đến xem thử. Không ngờ lại được chứng kiến màn giao thủ đặc sắc của Tô cô nương.”
Tô Thanh Dao khẽ gật đầu chào lại, thái độ vẫn giữ vẻ khách sáo: “Trì công tử quá khen. Tại hạ là Tô Thanh Dao, đây là sư muội Lâm Hi, đệ tử Thanh Hư Sơn. Chúng tôi đang điều tra vụ án mất tích ở đây.”
Trì Dạ Minh nhìn sang Lâm Hi, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại. Hắn có nghe danh nhị đồ đệ của Vân Thâm chân nhân nổi tiếng kiêu căng ngang ngược, nhưng cô gái trước mắt này trông có vẻ... khá thú vị. Đặc biệt là ánh mắt nhìn hắn có chút... đề phòng?
“Thanh Hư Sơn và Vô Cực Tông cùng chung mục tiêu diệt yêu trừ ma. Nếu Tô cô nương không chê, tại hạ xin góp một tay cùng điều tra vụ án này,” Trì Dạ Minh mỉm cười đề nghị, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Thanh Dao.
Lâm Hi nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán hào quang nam nữ chính. Mới gặp mặt lần đầu mà không khí đã ám muội thế này rồi. Cô âm thầm lùi lại một bước, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Nhiệm vụ của cô bây giờ là phá án, bảo vệ mạng nhỏ, tuyệt đối không dính vào mớ bong bóng tình yêu này.
Tô Thanh Dao hơi do dự. Nàng vốn không thích người lạ can thiệp, nhưng Trì Dạ Minh là người của đại tông môn, lại có lòng tốt muốn giúp, từ chối cũng không hay. Hơn nữa, tên yêu nhân bị bắt này có vẻ không đơn giản. “Vậy... làm phiền Trì công tử.”
“Không phiền, không phiền. Được đồng hành cùng mỹ nhân là vinh hạnh của tại hạ,” Trì Dạ Minh cười ha hả, chiếc quạt phe phẩy, ra vẻ phong lưu.
Lâm Hi khẽ bĩu môi. Đúng là nam chính, vừa gặp đã thả thính.
Cuộc điều tra giờ có thêm Trì Dạ Minh tham gia. Hắn quả thật có bản lĩnh, chỉ cần xem xét vết thương và yêu khí trên người tên áo đen, hắn đã đoán được vài phần lai lịch. “Đây không phải yêu khí thuần túy, mà là do con người tu luyện tà thuật, cưỡng ép dung hợp yêu lực.”
Tô Thanh Dao kinh ngạc: “Tu luyện tà thuật?”
“Đúng vậy,” Trì Dạ Minh gật đầu. “Xem ra vụ án mất tích ở Lý Gia Trang không chỉ đơn giản là yêu quái tác quái.”
Lâm Hi cũng nhíu mày. Tình tiết này hoàn toàn khác với trong truyện! Rõ ràng có kẻ đứng sau giật dây, lợi dụng nữ yêu để làm việc ác, thậm chí còn tạo ra những kẻ nửa người nửa yêu như tên áo đen này. Cốt truyện... đã bắt đầu lệch quỹ đạo một cách nghiêm trọng rồi sao?