Vẫn cứ biết tên này mặt dày lắm, dày tới cái độ này cô vẫn không ngờ, có ai lại tỏ tình thô thiển như thế, nhưng với trình độ văn hóa của y, thực sự chẳng thể trông mong lãng mạn gì. Phương Hủy Đình hít sâu một hơi, đột nhiên làm một câu: “ Trước tiên đừng hỏi tôi, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh thích chị cảnh sát hay thích tiểu học muội. Đừng giả vờ, anh biết tôi nói ai?”
“Cô nói Vương Tuyết Na à, tôi không thích cô ấy chút nào hết.” Soái Lãng đáp không cần nghĩ, cực kỳ phũ phàng.
“Nói dối, anh không thích mà cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra tổ chức triển lãm kim thạch, có phải để lấy trái tim của tiểu học muội không?” Phương Hủy Đình giọng chua lè.
Hả? Soái Lãng suýt nhảy dựng lên: “Đó là do cha tôi và Lão Trịnh hợp mưu làm chuyện xấu đấy chứ! Đừng nghĩ tôi có dụng tâm khác được không?”
Phương Hủy Đình bĩu môi: “Anh mượn chuyện công làm việc tư, tưởng tôi không nhìn ra à?”
“Công tư kiêm toàn là tính của tôi mà, cô chẳng phải không biết, như chuyện hôm nay tranh thủ kiếm thêm ít tiền thôi, tính tôi thích trêu đùa người khác, không có ý gì cả.” Soái Lãng không biết làm sao mà mình cứ mở mồm ra là nói dối lưu loát như thế được.
Phương Hủy Đình nheo mắt: “Thực sự không có à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play