“Soái Lãng, mặt anh dày thật đấy.” Xe đã lên đường, Phương Hủy Đình mắng, mấy lần trước còn có chút hàm lượng kỹ thuật đi, lần này y vòi tiền trơ tráo quá rồi, tới một cái là mở miệng đòi tiền làm cô thật hối hận đã đi cùng, từ đầu tới cuối xấu hổ tới không dám nhìn người ta: “Nói đi nói lại chỉ có một việc, vòi tiền.”
“Thời cơ không thể bỏ lỡ, mất rồi không quay lại, giờ không lấy, bao giờ mới lấy?” Soái Lãng khinh thường.
“Đám người này làm sao vậy chứ, thế mà cũng tin anh.” Phương Hủy Đình giận cá chém thớt, mắng luôn cả những người cho tiền, một hai lần còn nói là ngẫu nhiên, nhưng nó xảy ra tới ba bốn lần rồi, thế mới kỳ.
“Chuyện này cô không hiểu đâu, xã hội hiện đại thương nhân hạng nhất bán quan hệ, thương nhân hạng nhì bán tin tức, thương nhân hạng ba mới đi làm ăn ...” Soái Lãng đắc ý khoe khoang kiến thức méo mó xẹo xọ của mình, trước kia đếch có tiền, đầu đầy chặt ý nghĩ cũng không dám nói, không dám làm, giờ anh đây kiếm được tiền, nói cái gì cũng thấy tự tin: “Trong đó ăn nhất là lãnh đạo đánh tiếng, đó là thời cơ kinh doanh, lãnh đạo chiếu cố là sức sản xuất, chỉ cần có sát chiêu đó, cô muốn kiếm tiền sẽ đánh đâu thắng đó. Cho nên số tiền này không phải trả cho tôi, mà là trả cho quy tắc ngầm, cô phải hiểu rõ, không phải do tôi mặt dày.”
“Quy tắc ngầm gì?” Phương Hủy Đình nghe một hồi cảm giác hoang mang.
“Quy tắc ngầm chính là, sau lưng tôi có người, tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ông ta không sợ tôi, nhưng ông ta sợ người đánh tiếng.”
“Nhưng sau lưng anh làm gì có ai, không sợ sau này người ta biết à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT