Đỗ Ngọc Phân hơi thất vọng, trước kia cô và Soái Lãng cộng sự hết sức ăn ý, hai người nhiều lúc chỉ một ánh mắt cũng hiểu ý nhau rồi, không hiểu lần này Soái Lãng làm sao như uống nhầm thuốc, không nhìn thấy vụ làm ăn tốt này, đưa mắt ra hiệu cho y.
Soái Lãng hiểu ánh mắt thiện chí của cô, biết cô sợ mình làm phật lòng người ta, nhưng nhìn hai người họ đã chết đến cổ rồi, chẳng lẽ trơ mắt ra nhìn, mắng: “Thèm tiền tới điên rồi à? Hai người bệnh rồi, tôi giúp là giúp hai người tỉnh lại, mau rút hết đi, rút ngay, rút càng ngay càng tốt.”
Vừa nói một cái, hai người đang cao hứng kia liên đổi sắc mặt, Đỗ Ngọc Phân quay đầu sang bên, không dám đối diện với đồng nghiệp, lúc này nói ra, nghe như sợ người ta kiếm được tiền ấy.
“Cái gì, rút á? Chúng tôi còn muốn bỏ thêm tiền đây này.” Diệp Dục Dân khó chịu.
“Đúng thế, anh có ý gì?” Tần Nhiễm ngạc nhiên, kéo áo hỏi Đỗ Ngọc Phân: “Chuyện này là sao vậy giám đốc Đỗ?”
“Soái Lãng nói đây là một vụ lừa đảo.” Đỗ Ngọc Phân yếu ớt nói, không quá nhiệt tình giải thích, cô vẫn không muốn rút.
“Thị trường chứng khoán còn chẳng phải chính là lừa đảo hay sao, nhà cái kiếm lớn, chúng ta đi theo kiếm phần nhỏ, kẻ nhảy vào sau lỗ vốn, đó là chuyện đương nhiên.” Diệp Dục Dân không coi ra gì: “Chỉ có bọn ngốc mới không biết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play