“Lương Căn Bang, anh nhất định không trả lời chứ gì, chuyện khác tạm chưa nói, bằng vào vừa rồi rút súng tấn công cảnh sát, biết là tội gì không?” Thẩm vấn viên gây áp lực.
“Ngẩng đầu lên, anh cho rằng chỉ cần không nói là chúng tôi không biết gì về tội anh gây ra à?” Một thẩm vấn viên khác cũng dồn ép, không cần chơi trò cảnh sát tốt cảnh sát xấu nữa rồi, tấn công liên hồi.
Trên màn hình nghi phạm cúi thấp đầu, tinh thần sa sút, tay đeo còng không nhúc nhích, toàn thân cứ như bị hóa cứng rồi, bất kể thẩm vấn viên nói gì cũng không phản ứng.
Thẩm Tử Ngang căng mắt nhìn biến hóa sắc mặt của nghi phạm, có điều nhìn rất lâu mà không thấy gì, về lý luận mà nói, chỉ cần có bất kỳ hoạt động tâm lý nào sẽ phản ánh ra tại hành động mà nét mặt, nhưng nghi phạm lúc này tựa hồ như chết rồi vậy. Chịu thua rồi, toàn bộ kinh nghiệm của mình không hiệu quả, Thẩm Tử Ngang nhìn sang Trịnh Quan Quần hỏi ý kiến.
Lão Trịnh lắc đầu: “ Nhất thời không thẩm vấn ra được đâu, nhưng không sao, điều này càng chứng tỏ rằng trên người hắn gây án nghiêm trọng, biết bị bắt là xong nên lòng đã nguội lạnh nên mới thế ... Thẩm vấn hai tên khác đi, cứ hồng mềm mà bóp.”
Hai người khác cũng đang được thẩm vấn rồi, Thẩm Tử Ngang ra hiệu mở giám sát phòng thẩm vấn thứ ba. Thấy ngay trò cười, nghi phạm tên Bao Bì đang khóc lóc chảy nước mũi, người ngồi trên mặt đất, ghế nằm bên cạnh, căn bản không thể nào thẩm vấn bình thường.
Thẩm Tử Ngang thở dài giải thích cho Trịnh Quan Quần: “Hắn lên cơn nghiện rồi, không nói gì cả, cứ lăn lộn trên mặt đất, đoán chừng có thành phần cố tình ... Bật phòng thẩm vấn số 5.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT