Xe đi được không lâu thì chuông điện thoại reo lên, Phương Hủy Đình vốn vừa lái xe vừa nhận điện thoại, nhưng chưa nghe được mấy câu đã vội tấp ngay vào lề đường, miệng vâng vâng không ngừng.
Soái Lãng nhìn một cái lập tức hoài nghi, hình như xảy ra chuyện lớn rồi. Có điều cúp điện thoại rồi, xe tiếp tục lên đường Phương Hủy Đình lại khôi phục bình tĩnh thản nhiên như trước, làm y ngứa ngày hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Xảy ra chuyện gì cũng là chuyện cảnh sát, đó là thứ anh nên nghe ngóng sao?” Phương Hủy Đình lườm một cái.
“À đúng rồi, tôi quên mất thân phận của mình nhỉ.” Soái Lãng trả lời xong, không thèm để ý, khép mắt lại dưỡng thần.
Phương Hủy Đình mấy lần muốn gợi chuyện, không ngờ Soái Lãng chẳng buồn mở mắt ra nữa, làm cô phải nuốt vào bụng. Tin tức truyền về rồi, điện thoại do Trịnh Quan Quần gọi điện cho cô, tiết lộ Lương Căn Bang đã bị bắt, an bài cô đưa Soái Lãng về nhà khách. Tin tức này với tổ chuyên án mà nói là tin tức tốt, nhưng Phương Hủy Đình biết, với Soái Lãng mà nói thì chưa chắc là tin tức tốt, e là trong thời gian ngắn, y khó đi được rồi …
Nhà khách Lục Thành, khi Phương Hủy Đình lái xe đỗ vào bãi thì đã gần trưa rồi, trên đường một câu không hợp ý, cả hai mặt nặng mày nhẹ với nhau, chẳng thèm nói gì nữa. Phương Hủy Đình xuống xe đóng cửa, đi được vài bước không thấy Soái Lãng đi theo, bệnh nghề nghiệp phát tác, nghiêm mặt quát: “Nhanh lên chút, sao thế? Muốn chuồn à?”
Soái Lãng chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn về cửa đại sảnh cách đó không xa, ở đó có xe tổ chuyên án, chở hai người không mặt cảnh phục không đội mũ, một nam một nữ, nam xuống xe mặt như đưa đám, nữ thì vừa xuống xe vừa khóc, là nữ cảnh sát còn chưa tháo búi tóc công tác, khẳng định là bị đưa từ cương vị công tác tới đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play