Không khí trang nghiêm như thế bị tên quản lý lải nhải tiếp thị một tràng tiếp thị dài làm nhiều người tỏ ra khó chịu, đã thế lại có nhân viên của Hoa Thần Dật không có mắt còn hỏi: “Mộ sống là gì?”

“Chính là cái này.” Quản lý nghĩa trang chỉ tầm bia có chữ đỏ: “Có thể đặt trước cho trưởng bối còn tại thế, giờ quỹ đất eo hẹp, đợi tới lúc tang gia bối rối mới tìm mộ thì phiền lắm, trên đường hoàng tuyền chẳng già trẻ, người chết có chọn thời gian đâu.”

Tên này tiếp thị thực sự quá mức lộ liễu, cứ như sợ người ta không chết vậy, cực kỳ thiếu trình độ. Hoa Thần Dật không vui đánh mắt cho phó tổng Trần, phó tổng Trần kéo quản lý sang bên hỏi han gì đó, đoán chừng chủ yếu là để hắn ngậm miệng lại mà thôi.

“Khoan đã.” Có người gọi lại, lúc này mới đi được nửa lộ trình, đang ở giữa rừng bia, trên con đường nhỏ quanh co đi lên, mọi người đều dừng cả lại, Cố Thanh Trì chỉ một nơi lõm vào bên núi: “Nơi đó có huyệt trống không?”

Ái chà chà, nhãn lực bác tốt quá.” Viên quán lý chạy lại khen ngay, tinh thần nghề nghiệp rất cao: “Không chỉ bác nhìn ra đâu, nhiều người nhìn ra lắm, hết chỗ rồi, nơi đó thế như hàng long, là đất chôn quan lớn, chôn một cán bộ cấp quân đoàn, hai cán bộ cấp phó tỉnh, một cán bộ cấp phó bộ, một vị tuần phủ, là di tích không thể đụng vào.”

“Nói lảm nhảm cái gì, hỏi cậu còn chỗ không?” Hoa Thần Dật hết chịu nổi, gắt giọng.

“Không ạ.” Viên quản lý không dám thừa lời nữa.

Cố Thanh Trì nhìn la bàn không ngẩng đầu lên, lại chỉ chỗ khác: “Còn chỗ đó?”

“A, bác là phong thủy sư à, nhãn lực thật tốt.” Quản lý mộ ngạc nhiên, giơ ngón cái: “Nơi đó phải là người có nghề mới nhìn ra là đất phú quý, chôn bốn vị tổng giám đốc, hai Hoa kiều, thêm vào cự thương là đồng bào Đài Loan, còn có cổ mộ của diêm thương thời Thanh, đều không ngại vạn dặm xa xôi lá rụng về cội. Nên mới có câu, Sinh ở Tô Hàng, chết tại Bắc Mang ...”

“Lắm lời, còn chỗ không?” Phó tổng Trần quát thay.

“Không.” Quản lý tựa như dùng ánh mắt kỳ thị nói, kén chọn gì chứ, nơi này là quốc mộ, tới lượt các người chọn à, vào được đây là may rồi.

“Đi thôi, nơi này không còn huyệt tốt nữa đâu.” Cố Thanh Trì không đi tiếp nữa, xoay người quay về đường cũ.

Có tên quản lý dở người như vậy, mọi người cũng mất cả tâm tình, hơn nữa Cố đại sư chẳng cần nhìn đã chỉ ra hai nơi toàn đạt quan hiển quý, bản lĩnh ngày đừng nói Hoa Thần Dật, cả quản lý cũng phải ngạc nhiên. Dân nhà nghề ra tay một cái là thấy trình độ ngay, bản lĩnh của Cố đại sư không cần nghi ngờ, vợ chồng Hoa Thần Dật thảo luận với thân thích mấy câu rồi cũng đi theo.

Người vừa đi một cái viên quản lý ngẩn ra, vỗ trán liên hồi, đâu ngờ đám người này nói đi là đi, chả thương lượng gì cả, muốn vãn hồi vụ làm ăn này, vội gọi: “Này này, các vị đợi đã, công trình kỳ hai của chúng tôi sắp khởi công rồi, ở ngay sau Mang Sơn, có khu mộ cao cấp, hiện cho đặt trước, có ưu đãi giảm giá.”

“Cỏ cây rậm rạp, sinh khí đi cùng, cỏ cây không sinh, sinh khí chẳng tới, núi trọc sao có thể chôn được.” Cố Thanh Trì lắc đầu nói, câu này là để giải thích cho Hoa Thần Dật.

Hoa Thần Dật mấy ngày qua ít nhiều cũng học được kiến thức phong thủy, hắn lại là người có kiến thức có học vấn, nhanh chóng thu được tâm đắc, phía sau là núi nhân tạo cùng cây cỏ mang tới trồng, là đại kỵ của phong thủy, huống hồ thời gian cũng không kịp.

“Đừng đi, đừng đi, nghĩa trang chúng tôi còn hơn 50 huyệt, chỗ này, chỗ kia, đều có, thế nào chả có chỗ thích hợp.” Viên quản lý cuống lên chỉ trỏ tứ tung, người bị hắn giữ lại chính là Soái Lãng đi sau cùng.

Soái Lãng hừ mũi một tiếng, thần sắc nghiêm nghị: “Hừ, đúng là không có mắt, anh xem họ giống người chọn mộ xây sẵn à, người ta muốn tìm âm trạch tốt xây mộ hiểu không?”

Nói xong giật tay ra, hiên ngang mà đi.

Viên quản lý nhìn đoàn người ra bãi đỗ xe nhổ bãi nước bọt chửi: “Loại người gì, tới nghĩa trang còn làm cao.”

Xe rời khỏi nghĩa trang không lâu thì dừng lại, một thanh niên mặc cả bộ vest từ trong xe thương vụ đi xuống, tới chỗ xe của Hoa Thần Dật, thấy Hoa Thần Dật tự mình lái xe, có chút rụt rè ngồi vào ghế phụ. Đội xe tiếp tục lên đường, vừa rồi Hoa Thần Dân gọi điện nói muốn toàn bộ tư liệu nghĩa trang khu vực xung quanh thành phố Trung Châu, thanh niên này đưa tập tài liệu dày cho Cố Thanh Trì.

Có Thanh Trì xem rất nhanh, chẳng mấy chốc chọn ra ít tài liệu đưa lại: “Mấy nơi này không cần đi.”

“Vì sao ạ?” Thanh niên kia ngạc nhiên.

“Quy tắc phong thủy, lấy nước làm đầu, hơn nữa lấy nước làm cảnh, một thích quấn quanh, hai thích quy tụ, ba thích trong sạch, bốn thích bình hòa. Mấy nghĩa trang này ngày cả nước còn không có, có thể gọi là phong thủy không?” Cố Thanh Trì hỏi lại.

Thanh niên kia như bị tổng giám đốc mắng, rúm rúm ró ró, Soái Lãng có chút đồng cảm mỉm cười với hắn, nói chuyện với Cố đại sư nào có ai không choáng?

“Nghe Cố đại sư đi, thông báo cho hội trưởng Vương hành trình tiếp theo là Thanh Long Sơn, nghe nói nơi đó cũng bắt đầu khai phát khu mộ cao cấp rồi.” Hoa Thần Dật lên tiếng.

Nói vậy là chấp nhận rồi, thanh niên kia vội mở sổ tay lịch trình, gạch đi vài cái, sắp xếp lại rồi gọi điện cho xe dẫn đường, tới nơi tiếp theo: Nghĩa trang kỷ niệm Thanh Long Sơn.

Nơi này không tính là xa, cũng không phải gần, trên đường đi Hoa Thần Dật nói, cơ bản là với thân phận của ông ta, trong nhà có chuyện ma chay thế này, truyền ra một cái là không thiếu người tới lấy lòng nhận lo liệu thỏa đáng.

Có điều vì khi mẹ chết, ông ta không thể ở bên cạnh, cho nên lần này muốn tự mình làm, chôn cất mẹ một cách vẻ vang, chứ không muốn nhờ tay người khác, sợ người dưới cố ý an bài, không thấy được chân tướng.

Đúng lúc này Soái Lãng nhận ra mí mắt lão già hơi nhướng lên, thể hiện ông ta đang đắc ý chuyện gì đó, mà Cố Thanh Trì cũng phát hiện Soái Lãng quan sát mình, hai người giao lưu giây lát rồi tách ra. Soái Lãng khôi phục vẻ đứa cháu sai vặt chất phác.

Cố Thanh Trì lại phát hiện ra một ưu điểm nữa của Soái Lãng, thằng bé này trước mặt người khác chưa bao giờ lắm lời, hơn nữa cái bộ dạng thật thà dễ đánh lừa người khác, nhìn cái mặt ngơ ngơ của y, căn bản không biết được thằng nhóc này tinh như quỷ. Mà Soái Lãng thì hiểu ra, Cố Thanh Trì đang thao túng tư duy của Hoa Thần Dật, chuyện hắn tự nghĩ là bản thân chủ động làm, e rằng đều là theo con đường lão già bố trí sẵn đi tới điểm cuối.

Nói vậy thì nghĩa trang Thanh Long Sơn chưa phải là mục tiêu, vì sao? Trò hay không nên mở màn sớm như vậy.

Soái Lãng yên tĩnh ngồi ngắm nhìn cảnh sắt ngoài cửa sổ, đầu óc vẫn suy nghĩ không ngừng, hôm nay có lẽ sẽ là ngày thú vị nhất đây.

Lật tẩy không? Thôi bỏ đi, đừng nói tới giờ Soái Lãng tuy có vài phát hiện, song chưa lật tẩy được, mà cũng chẳng dám, đây là vụ lừa đảo bố trí tinh vi, y chỉ là tôm tép nhỏ trong đó, yên phận là hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play