Ba thằng ở phía trên thì thầm, Soái Lãng ở sau nhịn đau tập trung tinh thần lắng nghe, song nghe không rõ, có điều qua giọng điệu không kìm được kích động của chúng là đủ biết động lòng lắm rồi.
Hồi lâu sau xem chừng thương lượng xong, Thư ca cởi thừng cho Soái Lãng, bị trói mấy tiếng liền, được cởi ra, Soái Lãng dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó không phản ứng, đầu rụt vào cổ như rùa, như sợ không nói ra lời nữa.
Thư ca mặt tởm chết còn làm bộ hiền hóa an ủi: “Đừng sợ, lão đại bọn tao cũng chỉ muốn lấy lại tiền thôi, không làm gì mày cả. Ra ngoài lăn lộn, mọi người ai lại có thù với tiền, có tiền rồi là hết thù, chúng ta lại thành bạn bè, đúng không?”
Không ngờ Thư ca mồm thối nói được mấy câu biện chứng, Soái Lãng liên tục gật đầu: “Đúng, đúng đại ca nói quá đúng rồi, tôi trả tiền cho các anh, các anh đừng hại tôi.”
“Đương nhiên rồi ... Số tiền này tao thay lão đại hỏi mày, còn lại bao nhiêu? Thực sự mày mới chỉ tiêu mười vạn thôi à?”
“Em thề, em không dám tiêu mà, sợ người ta sinh nghi, còn gần 800 vạn … đại ca, em thực sự không biết ông ấy là lão đại của Bang ca, cứ nghĩ là người vùng ngoài nên lừa chúng một vố ... Thật đấy, em không biết mà, em không dám nữa, em trả hết, đại ca em mới tiêu rất ít, gần như còn nguyên ...” Soái Lãng sợ hãi nói líu cả lưỡi, lạc cả giọng, vừa nói tay vòng ra thắt lưng phía sau, dùng tay bấm vào một thứ như đồng xu, đó là thứ lũ khốn cảnh sát gắn vào, bọn kia chỉ nghe, không để ý tới động tác nhỏ này.
“Được, được, dù gì cũng là đồng hương với nhau, ai lại đi làm hại mày, chỉ cần thu hồi lại tiền là mày an toàn.” Đầu Heo tin sái cổ rồi, đúng là lấy được ở chỗ bán đấu giá mà Bang ca đang tìm, giọng hắn cũng kích động tới run lên: “ Thế tiền đâu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play