Thư ký Lưu hơi nhát, nghe hội trưởng Vương nói chuyện thần thần bí bí như thật đâm ra sợ, nhìn gương mặt già nua nếp nhăn chằng chịt của ông ta cũng sởn hết da gà da cóc rồi. Bỗng nhiên sinh ra chút ân hận, chẳng thà đi tìm phong thủy sư giả, bỏ tiền ra cho yên tâm, yên chuyện, chứ gặp phải đại sư thật thế này, vấn đề đột nhiên trở nên nghiêm túc quá rồi.

Đụng chạm tới thiên địa âm dương không đùa được đâu, sơ xuất thành họa đấy.

Tiếp đó hội trưởng Vương lại nói về các loại phong thủy dị tượng có khả năng xuất hiện trong quá trình thôi phúc, cái gì mà mắt suối phun nước, cái gì mà địa thế hạ xuống, cái gì mà cây khô sinh lá, rồi là thú vật hí vang, khói đen mịt mù ... Nói một lúc mệt rồi liền cáo từ, thư ký Lưu vội đi an bài xe đưa về.

Đợi thư ký Lưu đi tiễn người quay về thư phòng thì thấy hai nam nhân ngồi đối diện với nhau, một đan hai tay chống cằm trầm tư, một thì ngả người dựa vào lưng ghế nhìn lên trần nhà, không ai nói gì cả. Khi cô vừa bước vào một cái, cả hai như bị giật mình, làm cô cũng hoảng theo.

Hiển nhiên không phải chỉ một mình cô bị hội trưởng Vương dọa.

“Thư ký Lưu, cô có tin không?” Hoa Thần Dật hoang mang hỏi, chuyện hôm nay làm niềm tin bao năm của ông ta lung lay.

“Tôi, tôi thấy có khả năng ...” Thư ký Lưu dè dặt nói, tâm chí nữ nhân không kiên định, dễ dao động nhất.

- Tôi thì vẫn không tin, ngày mai nhất định phải đích thân xem sao.

Hoa Thần Dật đấm ghế một cái, thực sự là cũng có đôi chút ngờ vực, bảo tin thì mê tín rồi, bảo không tin thì chẳng may mai ứng nghiệm thì sao? Mắt nhìn vào ảnh nghĩa trang trên bàn, phần mộ, bia mộ, khắc đá .... Không biết là cùng với hình ảnh gì trong đầu trùng khớp với nhau làm ông ta rùng mình một cái, vô thức nhìn ra bầu trời đêm đen xì, ngay cả ánh đèn ngoài sân biệt thự cũng giống lửa ma trong truyền thuyết.

Nghi ngờ giống như lửa ma trơi phiêu hốt không ngừng, Cố đại sư rốt cuộc có thật hay không, rốt cuộc có ý đồ khác hay không, nghi vấn chồng thêm nghi vấn.

.................... ...................

Kính coong ... Kính coong ...

Tiếng chuông cửa trong trẻo êm tai vang lên trong một gian phòng tầng 12 của khách sạn Dụ Hoa Thế Kỷ, cánh cửa bằng gỗ phiến nâu sậm bên trên là biển số phòng kim loại 1206 trông rất đẹp mắt, dưới chân là thảm dệt mềm.

Cửa hơi hé ra, Cố Thanh Trì nhìn thấy Soái Lãng đứng ở cửa, hai tay ôm một bộ áo lụa đen đưa tới. Đó là trang phục mà ông gọi điện bảo Hoàng Hiểu mang tới, Cố Thanh Trì nhận lấy muốn đóng cửa, không ngờ thằng nhóc kia nhanh chân chen vào, ông đóng cửa lại: “Sao thế, hoàn cảnh thoải mái như vậy mà không ngủ à?”

“Bác Cố, hỏi bác chuyện này được không?” Soái Lãng hiếm khi tỏ ra nịnh nọt với Cố Thanh Trì như thế, ngồi xuống chiếc giường trắng muốt, giường cực êm, lún xuống cả mảng.

Cố Thanh Trì đi cất y phục trước, sau đó cởi áo, xem ra chuẩn bị đi tắm, vừa cời cúc vừa hỏi: “Cậu mà xưng hô khách khí thì ắt có nghi vấn, muốn hỏi tôi vì sao lại không lấy tiền chứ gì?”

“Đúng, đúng.” Soái Lãng bị chuyện này dày vò tới muốn điên rồi.

Cố Thanh Trì cười: “Chẳng phải cậu đã nói rồi đấy à? Tôi đạm bạc danh lợi, không tranh với đời, coi tiền tài như bùn đất.”

“Đó là tôi muốn trêu bác thôi, ai ngờ bác không lấy thật ... Không phải bác cũng đang đùa chứ, thực sự không lấy tiền thật à? Hay là đợi bọn họ sốt ruột, tôi rất hoài nghi bác chơi trò muốn bắt lại thả.” Soái Lãng nói thật, mặt đầy vẻ hoài nghi.

“Ha ha ha, vậy tôi không đùa nói với cậu, tôi thực sự không cần, trước không cần, sau cũng không ... nếu tôi đòi giá cao, bọn họ sẽ coi thường tôi, thậm chí hoài nghi tôi lừa tiền. Nếu mà lấy giá thấp, bọn họ sẽ coi tôi thành lão già nhà quê chưa trải đời, càng xem thường tôi, một khi tôi nhận tiền một cái, họ sẽ không còn chút tôn trọng nào, hình ảnh sụp đổ ... Cho nên tôi không lấy tiền, không lấy một đồng, vì danh dự của phong thủy sư, tôi đành hi sinh thôi.” Cố Thanh Trì giải thích, nhưng không có vẻ nghiêm túc, không có phong phạm cao nhân khi ở trên xe, giống trêu thằng ngốc.

Soái Lãng rất chú ý tới biến hóa trên nét mặt của Cố Thanh Trì, lão già đó chả cố kỵ gì, đã cởi áo trên, cởi quần dài, thành bán khỏa thân rồi, tiên phong đạo cốt đâu chẳng thấy nữa, chỉ thấy một thân xương xẩu, chân lốm đốm, da trên người kém xa ra mặt, khớp xương rất lớn.

Mù mắt tôi rồi.

Đợi khi Cố Thanh Trì thay dép lê phát hiện Soái Lãng vẫn cứ nhìn mình không chớp, khiến ông ta thiếu tự nhiên, thúc giục: “Đi đi, làm gì thì làm đi, mai còn có việc phải làm đấy, nhìn tôi làm cái gì, hay lắm à?”

“Ha ha, hay lắm.” Soái Lãng cười quỷ dị, cười nhe hàm răng trắng ởn, cười tới híp cả mắt: “Tôi nói này bác, vậy chúng ta cũng không thể chỉ làm không lấy thù lao chứ? Với lại tôi cũng không tin bác.”

“Không tin tôi có cao phong lượng tiết như thế hả?”

“Đúng, lúc ở trong công viên bác nói vài câu đã lấy của người ta mấy trăm, giờ bác tốn công sức như thế này lại đi làm công ích hay sao? Thế nào cũng phải có nguyên nhân chứ?”

“Ha ha ha, tôi tích chút âm đức không được à? Tôi lấy lòng Hoa Thần Dật không được à? Nếu không thì tôi chuyên môn không lấy tiền để cậu xót không được à? Thấy tôi thoáng cái kiếm nhiều tiền như thế, cậu ở bên cạnh tôi lại thèm đỏ mắt chứ gì, tôi không lấy tiền cho cậu tức đấy... Ha ha ha, dù sao tôi cũng không lấy đồng nào đâu, tôi nói được làm được, để cậu khỏi lúc nào cũng coi tôi là giang hồ lừa đảo.” Cố Thanh Trì nói rất chắc chắn.

“Giả vờ cứ như thật, thế nào cũng phải có ẩn tỉnh khác.” Soái Lãng nói thẳng thừng chẳng e ngại gì.

“Với cái trí tuệ chỉ biết tới tiền của cậu, dù tôi nói ẩn tình ra thì cậu cũng chưa chắc đã hiểu ... Thôi, đi ngủ sớm đi, tôi đi tắm đây, đừng quên đóng cửa hộ tôi, mai còn dậy sớm ...” Ông già nói xong lẹt xoẹt dép lê đi vào phòng tắm.

Lão già không chịu chết này lúc nào cũng coi thường mình ... Soái Lãng tức lắm, vốn định sang tìm Cố lão đầu thỉnh giáo cùng thăm dò chút hư thực, nếu thích hợp còn thương lượng ít phí trợ cấp và tiền thưởng cũng được, không ngờ bị người ta giễu cợt hạ thấp một phen, cứ như mình là loại tham tiền không có tư cách vậy, làm vài động tác nhổ nước bọt rồi hậm hực về phòng.

Vừa đứng dậy chưa đi được mấy bước, mắt chợt liếc qua sác hướng dẫn của khách sạn để giữa hai giường, mắt đảo tròn cực gian, tai lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, một ý nghĩa tuyệt diệu ngày sinh trong lòng.

Chỉ thấy Soái Lãng cười cực kỳ xấu xa, rón rét tới bên giường vừa lật hướng dẫn, vừa nhấc điện thoại nội bộ lên bấm số, hắng giọng một tiếng, bóp cổ cho giọng khàn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play