Nếu có thức ăn ngon, miễn phí, có ăn không?
Nếu có người rót rượu, còn nịnh nọt, có uống không?
Đại đa số trả lời là chắc chắn rồi, Soái Lãng thấy vui một mình không bằng chia sẻ với người khác, nên gọi Điền Viên đi cùng. Điền Viên biết vì sao Soái Lãng quanh năm thất nghiệp vẫn vui vẻ như không có gì rồi, là vì Nhị ca có bản lĩnh tìm niềm vui trong đau khổ.
Lừa ăn mấy nhà máy chả tốn công, hai người buổi trưa tới nhà máy đàm phán một hồi, giám đốc Hà nhiệt tình mời dùng cơm, hai người từ chối mấy lần không được đành khách tùy ý chủ.
Tới nhà hàng hải sản do người Chiết Giang mở gần đó, khá cao cấp, chủ khách ngồi xuống, giám đốc Hà cực kỳ khách khí đưa thực đơn qua, Soái Lãng có vẻ ngại ngần, cuối cùng không nỡ từ chối thịnh tình của người ta, thế là một chuỗi tôm hùm, bào ngư từ miệng y tuôn ra ... Điền Viên nhìn thấy rõ ràng cơ mặt giám đốc Hà co giật.
Người Trung Quốc là thế đấy, khi làm việc vô liêm sỉ, nhưng có một loại trường hợp cực kỳ sĩ diện, dù tốn kém mấy cũng cố chịu, chính là trên bàn ăn.
Khi 12 món ăn lên bàn, có bốn người, ăn sao hết, thế này không phải lãng phí à, giám đốc Hà dù muốn lấy lòng khách hàng lớn, không ngại tốn kém, nhưng đối phương làm thế khiến ông ta có chút sinh nghi. Cơ mà hình như nhầm rồi ... hàu sống bay vèo vèo, tôm hùm cho vào mồm rút một cái chỉ còn vỏ, càng cua không cần công cụ đập, răng cắn cái rắc ... Chớp mắt, í , Trư Bát Giới ăn hết rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play