Lão Hứa giật mình nói ngay: “Nhưng mà đừng đánh nhau nhé, giờ ở đỉnh Ngũ Long có phòng cảnh vụ đấy, sợ nhất là đám này suốt ngày lăm le phạt tiền người ta, phạt một cái vài nghìn, kiếm bao lâu cho lại.”
Vợ Lão Hứa cũng nói: “Nếu đánh nhau mà giải quyết được thì cần gì các cậu, thôn dân chúng tôi đông lắm, có ai tới nơi này mà không phải đi qua thôn chúng tôi? Nhưng chuyện này không được, ai ra tay là người đấy đuối lý, buôn bán ở địa phương, chẳng ai muốn gây sự.”
“Ai bảo chú thím đánh nhau, có đánh cũng không đánh ở nơi này ... Cháu bảo này .... Chúng ta làm thế này ... Đưa họ tới phòng cảnh vụ.”
Trình Quải ghé tai thì thầm, chỉ chiêu cho hai vợ chồng, xem ra không phải là cách đơn giản, phải giải thích nửa ngày mới hiểu, sau đó mặt dần dần chuyển sang vẻ hớn hở. Trình Quải lại còn chỉ về phía La Thiếu Cương ngồi ở quán khác cũng đang thì thầm to nhỏ gì đó: “Mọi người cơ bản đều đồng ý rồi, đợi vợ chồng chú thím thôi.”
Đuổi kẻ tranh ăn tương đương với việc làm đầy túi mình, hai vợ chồng Lão Hứa chẳng nghĩ nhiều gật đầu ngay. Bọn họ sớm muốn đuổi đám chướng mắt đó đi rồi, chẳng qua không nghĩ được cách nào hay.
Cách đó mấy quán, La Thiếu Cương chỉ quán Lão Hứa: “Anh Hứa, mọi người cơ bản là thông qua rồi, chỉ xem anh thái độ thế nào, chúng không đi thì ảnh hưởng tới thu nhập của chúng ta, chúng tôi bán buôn, bán chỗ khác cũng được, nhưng nơi này là bát cơm của anh, bọn chúng làm thế này không phải cướp cơm trong bát người ta à?”
Chủ quán họ Hứa tên Đoàn còn khá trẻ, trên ba mươi thôi, tức suốt từ sáng rồi, căn bản không cần nghĩ: “Được, tôi gọi vợ con tôi theo, làm ầm lên, ai sợ ai, các cậu dám đi đầu thì chúng tôi dám theo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT