“Tới đây, đứng ngây ra đó làm gì?” Đỗ Ngọc Phân gọi Soái Lãng.
Soái Lãng cười hì hì rời bãi đỗ xe, tới bên cạnh Đỗ Ngọc Phân, làm động tác nuốt nước bọt. Đỗ Ngọc Phân đắc ý tạo dáng khoe thân thể gợi cảm, một chân đặt lên trên thùng xe, làm động tác áp chân: “Sao, đối thủ không tới nên hụt hẫng à?”
“Ừ, chẳng thấy đâu, chắc là học khôn rồi.”
“Không tới càng tốt, chúng ta yên ổn kiếm tiền chẳng phải hay sao? Hôm qua vừa nói cái gì mà áy náy, hôm nay đã thích gây chuyện rồi, cậu yên phận chút đi ... Tôi đã liên hệ với một nhà buôn Chính Nùng, cho ít lợi ích, hắn đồng ý cung cấp cho chúng ta ít hàng của Phi Bằng, một két phải trả thêm 5 hào, có điều số lượng không nhiều.”
Đỗ Ngọc Phân làm động tác ép chân, đầu chạm tới mắt cá chân, cái quần vải vốn đã ngắn chả hơn quần lót là bao, kéo lên lộ ra chớm bờ mông luôn, khiến Soái Lãng tưởng tượng đủ thứ linh tinh, song ít nhiều gì vẫn kiềm chế được: “Vẫn như muối bỏ biển, chúng ta tiêu thụ nhiều quá, năm nay cũng tà môn thật, cả tháng mưa một lần, không cho chúng ta lấy một cơ hội nghỉ ngơi, nếu mưa ba ngày liên tiếp, tôi sẽ có cách. Ài, ông trời lúc nào cũng thích gây khó dễ mà, thời tiết hôm nay 3000 két với hàng Lục Nhĩ, may ra thì duy trì được tới mai.”
“Này, bi quan vậy không giống tính cậu.”
“Chị chưa hiểu tôi rồi, thật ra tôi có bao giờ lạc quan đâu, nếu có cũng chỉ là giả vờ như thế.” Soái Lãng ngồi xuống lề đường, tay chống má, đầu ngoẹo sang bên, thở ngắn than dài: “Lạc quan nổi sao, từ khi tốt nghiệp tới giờ tôi đi đưa hàng, bán bảo hiểm, bán hoa quả, bán thuốc, dán quảng cáo, còn bán sách giả, bán đồ uống giả ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT