Ra ngoài không để ý giờ, Soái Lãng lại mấy lần ngẩn người cho nên chẳng biết qua bao lâu, y cứ thế đứng trong cảnh đêm và gió đêm.
Bản thân Soái Lãng cũng ý thức được đây là cơ hội hiếm có để tạo bước ngoặt cuộc đời của mình, coi nó như kinh nghiệm, hay nhân cơ hội này để đột phá, cái đầu chỉ là biện pháp vạn bất đắc dĩ, sẽ để lại tiếc nuối, cái thứ hai thì sẽ gian nan hơn nhiều, lại vứt đi ưu thế tay trắng như đã nói với Đỗ Ngọc Phân.
Đang đi loanh quanh suy nghĩ thì di động reo, Lão Bì gọi, ngẩng đầu lên thấy Lão Bì đứng ở cửa nhà hàng, hắn chạy ngay tới kéo Soái Lãng đi xềnh xệch: “Này này này, mấy cái thẳng quỷ xui xẻo kia uống tới nôn vương vãi khắp nơi, nói gì cũng không chịu đi, phục vụ viên không dám vào, bảo an bị đuổi đi, uống tới không nhận ra cả tôi nữa rồi, bảo tôi gọi gái cho chúng ...”
Xem chừng Lão Bì bị mấy thằng khỉ kia dọa sợ không nhẹ, Soái Lãng bật cười: “Không sao đâu, cho chúng uống thêm hai chai nữa là yên thôi.”
“Còn uống nữa à? ... Uống nữa còn là người không?”
Hai người đi thật nhanh, tới cửa phòng bao, cả phục vụ viên, bảo an lẫn Tiểu Bì đều đứng đó, chắc là khá lâu rồi, có điều lại rất yên tĩnh.
Soái Lãng đẩy cửa vào, tiếp ngay đó miệng toét ra, đuôi mắt cong lên, bật cười, Lão Hoàng bò dưới bàn, La Sách ngửa mặt trên ghế, Trình Quải không thấy đâu, thì ra rúc vào góc tường, chỉ Đại Ngưu còn tỉnh, cầm cốc rượu. Soái Lãng đang định biểu dương hắn thì đầu hắn ngoẹo sang bên, người nhũn ra, ngã uỵch xuống bàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT