Soái Lãng thuận nước đẩy thuyền tâng bốc Đậu Nha, quay sang ba người kia: “ ... Không phải tôi bốc phét với mọi người, đừng nói là 2000 tấm, thời gian nữa còn cần nhiều hơn, chúng ta là người ngay, không nói chuyện lòng vòng. Cái thứ này dùng vào làm việc gì mọi người thừa hiểu, dùng xong là vứt, cho nên thiếu, thứ này mang tới phương nam bán rất chạy. Mọi người cứ yên tâm, đều lừa người phương nam, xảy ra chuyện không liên quan tới tôi, càng chẳng dính líu gì tới các vị.”
Lời này là để trấn an, như sợ người ta giấu hàng không bán vậy, quả nhiên nói ra khiến mấy người kia nới lỏng thần kinh vài phần.
Soái Lãng sai Phương Hủy Đình đóng vai nha hoàn rót rượu, vung tay nói: “Tôi biết mọi người thấy tôi là người mới nên không tin, có điều nếu tôi nói lão đại trước kia của tôi, mọi người chắc chắn đều biết.”
“Ai thế?” Loại Ngoại là người đề phòng nhất, nên hỏi luôn.
“Lương Can, lão đại của tôi chơi nghề này cực siêu nhé, chưa tới một năm kiếm được ngàn vạn rồi, thế mới gọi là ghê gớm.” Soái Lãng tặc lưỡi, đem mấy lời đám Hàm Cường, Lão Sạn uống rượu say nói với nhau ra ba hoa.
Cơ Bá và Đậu Nha gật gù, tỏ ý thì ra là thế, không ngờ Ngũ Hoa nhiều tuổi nhất mặt quai quái nói: “Không thể nào, cậu là người của Lương lão đại à?”
“Đúng thế, Lão Sạn là anh họ tôi, chúng tôi còn thường xuyên uống rượu đánh bài với đám Hàm Cường nữa.” Soái Lãng còn thích hợp nói thêm một câu: “Có điều tôi chẳng thể ở dưới người ta mãi đúng không? Cho nên tôi tự lực cánh sinh đi sáng nghiệp, tất nhiên còn cần các vị đại ca nâng đỡ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play