Hai cảnh sát mặt hoang mang nửa tin nửa ngờ, bọn họ một mới ra trường, một thì làm công tác văn phòng, làm sao mà tiếp xúc được với dải xám ngoài xã hội mà biết, không tin lắm, nhưng trực giác cho rằng, Soái Lãng không bịa ra, nên không lên tiếng phản bác.
Soái Lãng nói xong ngạc nhiên: “Vẻ mặt hai người như vậy là sao, có gì khó hiểu à, biết vì sao trong nghề lừa đảo, người Phúc Kiến Quảng Đông luôn thông minh hơn trong nội địa, không ít thủ đoạn lừa đảo mới đều từ đó mà ra không? Đơn giản lắm, vì ở đó cải cách mở cửa sớm, kinh tế phát triển, thông tin phát triển, lừa đảo luôn bắt kịp thời đại, cảnh sát thì cứ dùng cách cũ làm sao được.”
“Soái Lãng, đừng có vấn đề cũ chưa giải quyết, anh lại lôi ra đống vấn đề mới chứ? Chuyện tìm trung gian cung cấp thẻ ngân hàng phải tra thế nào đây?” Phương Hủy Đình không vui, tên này cứ hơi chút là xỏ xiên cảnh sát, tuy vấn đề này cô cũng ý thức được, nhưng không thích người ngoài nói xấu nghề nghiệp của mình.
“Thì tôi nói rồi, cứ tổng hợp thông tin thẻ tài khoản đó tìm ra điểm chung đi, còn lại dễ thôi, cảnh sát các cô phải động não chứ ... A, sao cô cứ dụ tôi thế? Nói nhiều vậy đủ tiền cơm chưa ... Nơi này cách nhà hàng Trường Thành không xa, tới đó ăn một bữa đi.” Soái Lãng nhìn đường nói.
“Cái gì? Nhà hàng Trường Thành? Anh có biết một tháng chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền không?” Tiểu Mộc nhảy dựng lên phản đối.
“Đúng thế, chỉ bằng nói xuông mà anh xẻo chúng tôi một bữa vậy à, không phải oan cho chúng tôi sao?” Phương Hủy Đình cũng không đồng ý, gây sức ép với Soái Lãng.
“Ài, được rồi, ăn xong tôi dẫn hai người đi gặp một người bán thẻ ngân hàng, sau đó tra tới đâu tùy hai người ... Thế được chưa?” Soái Lãng tới lúc quan trọng mới chịu lộ ra thông tin hữu dụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT